Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 167: Gọi Cương Thi

Tôi cắn chặt môi, lạnh lùng đáp lại: “Bọn chuột nhắt ư? Ha ha, vậy sao đám gà gáy chó sủa chúng mày không tự lấy máu thịt của mình mà nuôi nấng chúng?”
- Giải thích câu Gà gáy chó trộm hay Kê minh cẩu đạo. Câu thành ngữ này chỉ những người, vì muốn đạt được mục đích riêng tư nên không ngại sử dụng mọi kỹ xảo bất chính, cũng có thể sử dụng để chỉ những kẻ lưu manh chuyên lường gạt.
Thời Chiến Quốc, Tấn Chiêu Tương Vương vì ngưỡng mộ tài năng Tướng Quốc nước Tề Mạnh Thường Quân Điền Văn, nên mời ông đến kinh thành Hàm Dương, và muốn phong ông làm Tướng Quốc, sau đó lại nghe theo lời Thư Lý Tật - Vị Tướng Quốc cũ, bèn muốn giết ông.
Mạnh Thường Quân nghe được tin này, vội sai người ra mắt Yên Cơ, nàng cơ mà Tần Vương sủng ái để cầu cứu. Yên Cơ đòi hỏi ông một chiếc áo bào bằng da hồ trắng làm thù lao. Nhưng Mạnh Thường Quân chỉ có một chiếc và đã tặng cho vua Tần rồi, biết phải làm sao ? Mạnh Thường Quân đang lo nghĩ thì có một môn khách bước ra nói : “Ngài không phải lo, tôi có cách” . Ngay hôm ấy, vị môn khách này bắt chước tiếng chó sủa, leo tường chạy vào kho quần áo trong cung Tần. Người giữ kho ngỡ là chó thật, nên không phòng bị, ông liền thừa cơ lấy cắp chiếc áo da hồ trắng vốn đã tặng cho vua Tần đem về. Mạnh Thường Quân rất mừng, lập tức mang chiếc áo da hồ trắng này sang tặng cho Yên Cơ. Sau đó nhờ Yên Cơ tâu với vua Tần mà Tần Chiêu Tương Vương chịu cho Mạnh Thường Quân được trở về Tề quốc.
Mạnh Thường Quân liệu biết vua Tần nhất định sẽ ân hận việc này, liền hối hả cùng bọn thực khách, một mạch bôn đào đến cửa Hàm Cốc. Trong khi họ tới cửa thành thì cửa thành vẫn còn bế chặt, phải đợi đến khi có tiếng gà gáy sáng mới mở. Ngay lúc mọi người đang nôn nóng, bỗng có một môn khách giả tiếng gà gáy, làm cho bao nhiêu gà quanh vùng cũng gáy vang lên. Người giữ cửa thành nghe tiếng gà gáy bèn mở cửa để bọn họ đi ra. Lúc binh truy nã của vua Tần đến cửa thành thì Mạnh Thường Quân đã cao bay xa chạy hơn trăm dặm rồi.
Sau này, người ta lấy chuyện thực khách của Mạnh Thường Quân học tiếng chó sủa để trộm đồ vật, lại mượn tiếng gà gáy để gạt qua cửa thành câu thành ngữ “gà gáy chó trộm”. Câu thành ngữ này chỉ những người, vì muốn đạt được mục đích riêng tư nên không ngại sử dụng mọi kỹ xảo bất chánh, cũng có thể sử dụng để chỉ những kẻ lưu manh chuyên lường gạt. Ví như ta nói : “Bọn này ban ngày thì ngủ, ban đêm thì dậy, không biết làm ăn chân chính, chỉ biết “gà gáy chó trộm”, sao có thể sống chung với người khác được !?”
Hết giải thích.
“Làm sao mày biết được?” Tiếng rung chuông của người cản thi dừng lại, tiếng gió và tiếng lộc cộc lộc cộc cũng trở nên yếu dần đi.
Tôi lại thầm than không ổn, dưới sự kích động tôi lại lỡ miệng mất rồi. Nhưng không đội tôi nghĩ ra cách xử lý, tên kia đã cất giọng điệu quỷ dị: “Hoá ra mấy ngày nay mày chính là đứa đã theo dõi bọn tao, nếu đã như vậy, càng không thể để mày sống được.”
“Trường An…” Đúng lúc này, lão Yên đột nhiên chui ra khỏi bụi cây, bởi vì vết thương trên đùi nên ông ấy không thể đứng vững được.
Nhưng lão Yên lại chẳng để ý đến điều này, ông ấy đi từng bước tới bên cạnh người cảnh thi kia, dùng ngữ khí âm trầm nói: “Nước Thục cổ đã biến mất trong dòng sông dài của lịch sử rồi, các người có cố gắng kiên trì đến đâu cũng chỉ vô ích mà thôi!”
Tôi không khỏi lo lắng cho lão Yên, ông ấy đứng sau lưng người cản thi kia, nếu đối phương tấn công ngược lại, ông ấy không thể nào chạy thoát được.
Nhưng người cản thi kia dường như không thèm nhìn lão Yên, gã vẫn nham hiểm nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn chọc ra một cái lỗ trên người tôi vậy. Tuy nhiên, gã cũng chỉ nhìn chằm chằm như vậy thôi, chứ không có bất cứ động tác gì khác, thậm chí còn chẳng thèm rung chuông, âm thanh lộc cộc lộc cộc trong bãi đất trũng kia cũng chậm rãi biến mất.
Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lão Yên bỗng nháy mắt ra hiệu với tôi, tôi chợt nhớ ra, khi ở La Bố Bạc, lão Yên từng kể với tôi rằng ông ấy biết thôi miên. Vậy nên… Ông ấy đã thôi miên người cản thi kia rồi ư?
“Còn không đi mau?” Lão Yên dùng khẩu hình nói với tôi, cũng đồng thời ra hiệu cho tôi cố gắng đừng phát ra tiếng động.
Tôi ra hiệu rằng mình đã hiểu, rồi cẩn thận đi vòng qua người cản thi kia, cõng lão Yên lên lưng, lặng lẽ lùi lại phía sau 20 mét trước khi bỏ chạy như điên.
Kỳ thật tên cản thi kia không hề đáng sợ, tuy nhiên gã lại có thể khống chế được mấy bộ xương trong chỗ đất trũng kia, tôi và lão Yên từng chịu thiệt nên đương nhiên không dám đâm đầu vào rắc rối một lần nữa.
Ngay vào lúc tôi cắm đầu chạy như điên, tiếng chuông rung lại một lần nữa vang lên, rõ ràng là tên cản thi kia đang đuổi theo chúng tôi.
Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển mà hỏi lão Yên phải làm sao? Nhìn cách đám cản thi kia đi lại tự do trong vùng núi sâu này, có thể khẳng định chúng rất quen thuộc với địa thế nơi đây. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi và lão Yên chắc chắn sẽ bị chúng đuổi kịp.
Lão Yên cũng không biết, chỉ bảo tôi cứ chạy trước rồi tính, ít nhất cũng phải rời xa chỗ đất trũng, như vậy cho dù có bị đuổi kịp vẫn có thể đánh bừa được một chút!
Tôi cảm thấy cũng đúng, nên không nghĩ ngợi thêm nhiều, chỉ là động tác di chuyển càng lúc càng nhanh, hận không thể lập tức bay lên. Cành cây hai bên đường không ngừng quật lên mặt, lên cổ tôi, thỉnh thoảng có sâu bọ bay vào mắt.
Nhưng tôi chẳng có thời gian đâu mà để ý tới, chỉ muốn chạy nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa!
Nhưng tôi cũng không hề chạy bừa, tôi nhớ rõ lúc chúng tôi bám theo tên cản thi kia, hình như ở nơi gã từng biến mất còn có một ngã ba!
Tiếng chuông càng ngày càng dồn dập, khoảng cách giữa gã với chúng tôi cũng càng lúc càng gần, tôi thở hổn hển nới: “Lão Yên, nếu ông biết thôi miên thì sao không thôi miên gã thêm một lúc nữa?”
“Thằng nhóc nhà cậu tưởng thôi miên là phép tiên đấy à? Huống chi gã không chủ động đồng ý cho tôi thôi miên, cùng lắm thì tôi cũng chỉ có thể kéo dài được một lát mà thôi.” Lão Yên tức giận nói, rồi bảo tôi tiết kiệm chút sức để chạy đi, đừng có nghĩ vớ vẩn nữa.
Tôi bảo lão Yên quay lại nhìn tình hình phía sau, nào ngờ ông ấy vừa quay đầu nhìn lại đã phải hít một ngụm khí lại, im lặng không lên tiếng.
“Sao, sao thế?” Tôi bị ông ấy làm cho có chút hoảng, nhưng cũng không dám dừng lại.
Lão Yên lại vỗ nhẹ lên vai tôi: “Nhóc con, lần này chúng ta chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Dừng lại đi, có chạy nữa cũng vô ích thôi…”
Tôi không thèm để ý đến ông ấy, vẫn cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Tuy rằng tôi không biết lão Yên đã nhìn thấy gì, nhưng chắc chắn chẳng phải thứ tốt lành gì, bây giờ mà dừng lại nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Tuy nhiên, tôi mới chạy được một đoạn thì lão Yên đã giãy giụa muốn nhảy xuống, bảo tôi không cần lãng phí sức lực. Ông ấy vùng vẫy như thế khiến tôi cũng không chạy nổi nữa, đành phải thả ông ấy xuống.
Tôi vừa đặt ông ấy xuống thì tiếng chuông cũng ngừng lại, nhìn lại phía sau, lúc này tôi mới hiểu vì sao lão Yên lại bảo mình đừng lãng phí sức lực! Bởi vì phía sau chúng tôi chưa đầy mười mét, tên cản thi với vẻ mặt quỷ dị đang đứng đó, phía sau lưng gã thế mà lại xuất hiện thêm một cỗ thi thể, trên người nó còn mọc đầy lông trắng.
“Cương thi?” Tôi mở to hai mắt mà nhìn.
Lão Yên gật gật đầu, sắc mặt ông ấy đã trầm tới cực điểm: “Sở dĩ vừa nãy gã vừa đuổi theo chúng ta vừa rung chuông, e là vì để gọi thứ này tới. Nơi đây là núi sâu rừng thẳm, dưới lòng bàn chân chúng ta chôn vùi không biết bao nhiêu là xương cốt, cho nên có chạy cũng chẳng ích gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận