Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 407

Mặc dù những người mới đến có thể đã bị quỷ kế của 303 mê hoặc tâm trí, nhưng tại sao hành tung của bọn họ lại bị rò rỉ và tại sao những người đó lại biết rõ ràng như vậy, cho nên hết thảy những thứ này đều đáng giá đi tìm tòi nghiên cứu.
Đội trưởng Bạch cũng đang đi đường vòng nói cho lão Yên biết, hiện tại bên trong 701 chưa chắc là một vũng nước sạch.
Nhìn dáng vẻ của lão Yên nhất định là ông ấy còn muốn phản bác, nhưng lại không biết nên phản bác từ đâu, bởi vì những gì đội trưởng Bạch nói đều là sự thật.
Khi đó, ông ấy thân là học trò của đội trưởng Bạch, đồng thời cũng coi 701 là một gia đình lớn, nhưng mãi cho đến khi đội trưởng Bạch xảy ra chuyện thì ông ấy mới phát hiện ra mọi chuyện không đơn giản như vậy, những anh em mà ông ấy tín nhiệm, thậm chí là cả trưởng bối mà ông ấy tôn kính, nguyên một đám vậy mà đều có tâm tư soán vị từ lâu!
Nếu đội trưởng Bạch không có năng lực không ai có thể cản nổi, nói không chừng bà ấy đã sớm bị kéo khỏi vị trí chủ nhiệm rồi.
"Con thực sự không hiểu những người này bị làm sao nữa, chức vụ càng cao, trách nhiệm càng lớn. Tại sao những người này phải chèn phá cả da đầu để leo lên chứ? Thậm chí còn muốn giẫm lên thi thể của đồng đội để thượng vị.” Lão Yên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này mặt trời đang chiếu sáng rất mạnh, nhưng ánh sáng càng nhiều thì bóng tối đằng sau nó cũng càng đậm hơn...
Đội trưởng Bạch đưa tay ra ngoài cửa sổ, như muốn đón lấy một tia nắng: "Có người là vì quốc gia, có người là vì ham muốn cá nhân."
Mà cuộc trò chuyện của bọn họ cũng không có chút nào ngoài ý muốn khiến bầu không khí trở nên ngưng trọng, cuối cùng lão Yên đành thở dài: "Nghe theo lời thầy vậy, nhưng thầy nói xem hiện tại chúng ta nên làm thế nào?"
"Thầy sẽ tạm thời sống ở bên ngoài. Nếu bên phía 303 có gì bất thường thì con nhất định phải lập tức thông báo cho thầy biết, thầy cũng có thể bí mật theo dõi bọn họ."
Đội trưởng Bạch nói: "Lúc chúng ta bước ra khỏi mộ nước Tăng cũng không nhìn thấy bọn họ, cho nên thầy cảm thấy có hai loại khả năng. Một là bọn họ đã gặp phải rắc rối lớn khác và tạm thời rút lui! Hai là... ... Cơ quan mà chúng ta gặp phải căn bản là do bọn họ đã thiết kế cho thầy, cho nên hiện tại bọn họ không biết quá nhiều về tình huống của thầy. Tiểu Yên, thầy cảm thấy con có thể tổ chức một buổi tang lễ cho thầy."
"Thầy nói bậy bạ gì đó!" Lão Yên lập tức bùng nổ.
Đội trưởng Bạch liếc mắt nhìn ông ấy một cái: “Chẳng lẽ con còn mê tín về chuyện này sao? Không cần làm quá lớn, bởi vì làm quá lớn sẽ khiến bọn họ sinh lòng cảnh giác, phải làm sao cho thoạt nhìn thật cẩn thận, sau đó giả vờ như trong lúc lơ đãng đã bị bọn họ biết được tin tức, chỉ có cách này mới có thể không làm bọn họ nghi ngờ."
Bà ấy nói chậm rãi, cho dù lão Yên phản đối làm cách này, nhưng cuối cùng vẫn bị bà ấy thuyết phục, cho nên ông ấy đành phải nhỏ giọng nói: “Vậy cứ làm theo lời thầy nói, mà con cũng vừa lúc có một người bạn sống ở chỗ cách Cục Di Tích Văn Hóa không xa, chỉ cần lái xe khoảng nửa giờ là đến nơi, thầy có thể sống ở đó.”
"Có đáng tin cậy không?" Đội trưởng Bạch lo lắng hỏi.
Lão Yên vỗ ngực: "Thầy cứ yên tâm, nếu người bạn này của con có vấn đề, con có thể vặn cái đầu này xuống làm quả bóng cho thầy đá."
Đội trưởng Bạch lộ ra vẻ bất đắc dĩ mà liếc nhìn ông ấy, sau đó lại dặn dò thêm vài câu, kêu lão Yên đừng nói cho người bạn đó biết về thân phận của bà ấy.
Vừa mới nói tới đây, Nha Tử đã quay đầu xe lại rồi lái thẳng đến chỗ người bạn kia của lão Yên.
Theo lời của lão Yên nói thì người bạn này họ Uông, năm nay đã ngoài 30 tuổi, về phần hai người đã trở thành bạn bè như thế nào thì lão Yên không có nói, chỉ biết tình cảm giữa bọn họ so với anh em ruột thịt chỉ có hơn chứ không kém.
Chẳng bao lâu, chúng tôi đã đến một khu vực còn vắng vẻ hơn cả Cục Di Tích Văn Hóa, ở đó xuất hiện một ngôi làng toàn nhà thấp tầng, ô tô không chạy vào được nên chúng tôi đành phải xuống xe đi bộ.
Sau khi đi được hai phút, lão Yên dừng lại trước một căn nhà có cánh cửa cong vẹo, sau đó kêu to một tiếng lão Uông.
Cánh cửa kêu cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, bên trong thò ra một cái đầu giống như ổ gà: "Lão Yên? Cơn gió nào thổi ông tới đây vậy?"
"Gió Tây Bắc!" Lão Yên thô lỗ nói, sau đó bắt đầu nói chuyện chính: "Tôi có chuyện muốn nhờ ông giúp đỡ."
Lão Uông cũng không thèm hỏi là chuyện gì đã đồng ý ngay, chỉ thấy lão Yên nhường đường cho đội trưởng Bạch ở phía sau lưng ông ấy, sau đó cười ha hả rồi nói: "Người bạn này đến Yến Kinh thăm tôi, mà ông cũng biết công việc của tôi không tiện cho lắm, cộng thêm việc bà ấy cũng không thích ở một mình trong khách sạn, cho nên đó là lý do tại sao tôi nghĩ tới ông đấy.”
"Vào đi." Lão Uông hiển nhiên không tin bất kỳ câu nào trong lời nói của lão Yên, chỉ thấy ông ấy miễn cưỡng nhướng mày rồi vẫy tay về phía đội trưởng Bạch.
Đội trưởng Bạch đáp lại một tiếng rồi đi vào nhà, nhưng khi chúng tôi đang định đi theo thì lão Uông lại đột nhiên đóng sầm cửa lại: “Cút nhanh đi, lần nào ông tìm tới tôi đều không có chuyện gì tốt, ông đây sẽ không làm việc cho ông đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận