Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 211: Đường Nhỏ

“Sao lại không có cái gì thế này?” Nha Tử há to miệng, hiển nhiên anh ta không thể tiếp nhận tình huống này.
Lão Yên lại không hề thất vọng: “Chính vì không thể nhìn thấy cái gì, nên nơi này mới càng kỳ lạ hơn, nếu ở đây thật sự có cửa mộ có thể tuỳ tiện ra vào, cậu có dám bước vào không?”
“Ông nói cũng đúng.” Nha Tử sờ đầu xấu hổ đáp lại.
Lão Yên nhìn về phía tôi, không cần ông ấy mở miệng tôi cũng hiểu được ý, lập tức trèo lên một cái cây gần đó dùng kính viễn vọng quan sát ngọn núi lớn này một lượt.
Chỉ thấy ngọn núi này thoạt trông khá kín đáo, nhưng lại ẩn chứa long khí nhàn nhạt, trùng hợp với suy đoán đây là đầu rồng của chúng tôi!
“Ôi?” Tôi đang định đặt kính viễn vọng xuống thì phát hiện lối ra vào của ngọn núi cũng không hoàn toàn bị chặn hết, phía tây ngọn núi có một con đường nhỏ vừa đủ cho một người đi ngang, con đường này rất bí mật, ở đằng trước còn có một lùm cây rậm rạp, bên trên là những dãy núi che khuất.
Nếu không phải tôi đang đứng ở chỗ cao, lại cố tìm kiếm, e là sẽ không thể nào phát hiện ra con đường ấy.
Tôi nhảy xuống khỏi cành cây, nói cho lão Yên nghe phát hiện của mình: “Ở miệng đầu rồng có một con đường nhỏ, đây chính là điều cấm kỵ trong phong thuỷ!”
Rồng sở dĩ được coi là thứ tượng trưng cho đế vương là vì long khí, mà căn cứ theo sự mô tả của nhiều tư liệu lịch sử từ xưa đến nay, long khí đều phun ra từ miệng rồng.
Mà ở phần miệng rồng lại có một con đường nhỏ, nếu bên trong có một ngôi mộ, chẳng khác nào đã chặn miệng rồng lại, như vậy sẽ phá hủy hoàn toàn phong thủy ở đây.
“Nơi đây có long khí, hẳn là một nơi hoàn hảo để an táng, vì sao còn cố tình phá hỏng chứ?” Lão Yên kẹp điếu thuốc trong tay, khi thuốc đã cháy đến đầu lọc rồi mà vẫn chưa tìm ra nguyên nhân, ông ấy bèn quay sang hỏi tôi nghĩ thế nào?
Tôi xoa tay, nghĩ đến toàn bộ khung cảnh vừa nhìn thấy, nói một cách chắc nịch: “Nơi này nhất định có lăng mộ, nhưng nếu dựa theo phong thuỷ, nơi đây càng giống nơi dưỡng thi hơn, sợ rằng chúng ta sẽ khó tiến vào trong mộ được.”
“Mấy ngôi mộ mà 701 bước vào, có nơi nào dễ dàng đâu?” Cô Thu không thèm để ý mà nhổ miếng cau trong miệng đi: “Trời đã sắp tối rồi, chúng ta có vào đó luôn không?”
Lão Yên vứt tàn thuốc đã cháy hết trong tay đi: “Vào đi thôi, đã đến tận đây rồi, có chờ thêm một đêm nữa cũng vô ích.”
Đương nhiên chúng tôi chẳng có ý kiến gì, nhưng cũng đã vất vả cả một ngày, nên mọi người cũng nghỉ ngơi tại chỗ khoảng nửa tiếng đồng hồ, đồng thời cũng nhân đó mà lấy đầy bụng, xong xuôi chúng tôi mới tiến về phía con đường đó.
Sau khi băng qua bụi rậm, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn thấy được dáng vẻ thật sự của con đường nhỏ hẹp này! Nói là con đường, kỳ thật nó chỉ là một khe hở giữa núi, bên trên có núi lớn đè lên, như thể vừa đi vào sẽ bị chôn vùi trong đó.
Tôi dùng đèn pin chiếu vào bên trong, phát hiện ra con đường này chỉ dài tầm mười mét mà thôi, sau đó rẽ phải, đoạn đường tiếp theo ra sao thì tôi không thể nhìn thấy được nữa.
“Hắc, may là trong số chúng ta không có ai béo, nếu không chỉ sợ không thể dễ dàng đi qua con đường này rồi, phải không?” Nha Tử đẩy đẩy kính râm, nghiêng người một bên để kiểm tra độ rộng của lối đi, rồi bật cười ha hả nói.
Lão Yên cũng xem xét một lượt, tiếp đó nói không nhìn thấy nguy hiểm gì, nhưng sau khi tiến vào mọi người vẫn cần cẩn thận một chút, dù sao nếu ở đây mà xảy ra chuyện gì, với tư thế đi nghiêng người của chúng tôi nhất định không thể chạy thoát được.
Côn Bố vẫn dẫn đầu đi trước, tôi đi cuối cùng, chúng tôi cứ thế nghiêng người, dịch chuyển từng chút trong lối đi nhỏ hẹp.
Mới vừa tiến vào trong lối đi nhỏ hẹp này, tôi đã có cảm giác ngột ngạt và bí bách, khi giơ tay lên, thậm chí có thể chạm vào ngọn núi phía trên, như thế chúng tôi đang bị đỉnh Thái Sơn đè lên vậy.
Tuy rằng tôi không mập nhưng cũng không gầy, bị ép chặt thế này, tôi chỉ có thể ép chặt tay vào đá, dịch chuyển từng chút một, chỉ một lúc sau tay tôi đã đau nhức.
Nha Tử đi trước tôi thậm chí còn run rẩy nói, đây nào có phải con đường, nếu có chuyện gì xảy ra thì chúng tôi chỉ có thể thành nhân bánh quy mà thôi.
“Đừng có mà miệng quạ đen!” Cô Thu trừng mắt với anh ta một cái, Nha Tử liền sợ hãi lập tức ngậm miệng lại, chỉ là trông anh ta hiển nhiên cũng rất khó chịu.
Cũng may là đoạn đường này chỉ dài gần mười mét, sau khi rẽ phải, tuy đường không rộng ra được bao nhiêu nhưng ít nhất chúng tôi vẫn có thể đi bộ dọc theo con đường này.
Tôi xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, đi theo phía sau mọi người, nhưng lại vô tình đụng phải người Nha Tử, tôi đẩy anh ta: “Sao lại không đi nữa vậy?”
“Tôi không biết.” Nha Tử nghiêng đầu nhìn về phía trước, nhưng Côn Bố dẫn đầu cứ đứng yên ở đó, khiến chúng tôi cũng không biết anh ta đang nghĩ gì.
Không biết đã qua bao lâu, đúng lúc tôi không nhịn được muốn đổi chỗ với Nha Tử để tiến lên phía trước xem tình hình thì Côn Bố có hành động mới, anh ta giơ tay lên cao, đầu tiên là nắm tay lại, rồi duỗi hai ngón tay ra lắc lắc.
Tôi ngây ngẩn cả người, đây là ám hiệu lùi lại, rốt cuộc phía trước có thứ gì mà khiến anh ta phải quyết định lâu như vậy rồi mới chọn lùi lại?
Hơn nữa, ám hiệu rút lui này còn có nghĩa là chúng tôi đang gặp rắc rối lớn, đồng nghĩa với việc phía trước con đường kia có những thứ mà chúng tôi không thể giải quyết được.
Tuy nhiên bây giờ tôi cũng không rảnh để quan tâm tới thứ ấy, vì vậy tôi cố hết sức quay người lại, chậm rãi trở về theo con đường cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận