Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 157: Cháo Gạo Nếp

Côn Bố có vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi biết được điều này, đôi mắt anh ta hơi mở to. Xong tôi không có ý định giải thích, mấy năm nay tôi đã xem biết bao nhiêu loại sách, thậm chí còn có được vốn kiến thức khá phong phú từ Tinh Quan Yếu Quyết , bao quát nhiều chủ đề, có thể tôi không am hiểu thâm sâu nhưng cũng biết được một chút kiến thức sơ bộ.
Anh ta bất lực chỉ vào cơ thể tôi.
Tôi lại lần nữa phải ngạc nhiên, rồi khó tin hỏi lại: “Vậy anh để ai cầm cổ vậy?”
Anh ta không trả lời, nhưng tôi vẫn mơ hồ đoán được người đó là ai. Tôi nghẹn ngào hỏi họ, đó có phải là lão Yên hay không?
Chẳng ai lên tiếng cả, thế nhưng đó lại tương đương với lời xác nhận, trong lòng tôi không khỏi hụt hẫng. Nếu như người bị gieo tử cổ xảy ra chuyện gì, cùng lắm người giữ mẫu cổ chỉ bị chút phản phệ thôi, nhưng nếu người giữ mẫu cổ mà xảy ra chuyện gì… người bị gieo tử cổ chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Ấy thế mà lão Yên lại dám có suy nghĩ như vậy.
Tôi không biết phải làm thế nào cho phải, đành nhìn về phía Côn Bố và hỏi anh ta, có phải anh ta nắm chắc mình sẽ lấy cổ trùng ra được không?
“Tôi sẽ cố hết sức.” Anh ta chỉ lạnh nhạt trả lời một câu. Lòng tôi lại trầm xuống, Côn Bố chính là Cổ Vương, nhưng đến bản thân anh ta cũng không dám hứa hẹn 100%.
Tôi thở dài, tâm tình càng nặng nề hơn. Nếu vừa rồi tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể chôn một quả bom hẹn giờ, thì lúc này tôi phát hiện ra quả bom hẹn giờ này khi phát nổ cũng có thể ảnh hưởng đến người khác, trong lúc nhất thời tôi chỉ có thể trầm lặng.
Cô Thu vỗ bả vai tôi: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, lão Yên làm vậy cũng là vì không còn cách nào khác! Lúc ấy lão Yên không làm thì người khác cũng làm vậy thôi, những người trong 701 sẽ không trơ mắt nhìn đồng đội của mình chết khi họ rõ ràng có thể cứu được.”
Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười, chắc là cô ấy cũng hiểu tạm thời tôi không thể nào nghĩ thông suốt được nên chỉ bảo tôi nghỉ ngơi cẩn thận.
Côn Bố và cô Thu cùng đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ của họ, chắc là đi tìm lão Yên rồi. Nha Tử vẫn ở lại, cậu ta nhìn tôi, dường như có chút ngượng ngùng khi đến gần tôi.
Tôi bất đắc dĩ mỉm cười: “Anh làm gì vậy? Tôi còn có thể ăn thịt anh được sao?”
“Đều là do tôi làm hại cậu, tôi còn nói là sẽ che chở cậu, kết quả lại nhiều lần…” Cậu ta không nói nổi nữa, sau đó đưa tay lên định tháo kính râm xuống. Tôi vội hỏi cậu ta đang làm gì?
Ai ngờ cậu ta lại trả lời một câu: “Không phải cậu rất có hứng thú với đôi mắt của tôi sao? Để tôi bỏ kính xuống cho cậu nhìn.”
Tôi nghẹn lời trước hành động này của cậu ta, khó trách lão Yên lại bảo cậu chàng này chính là đứa nhóc chưa lớn, đến cả cách dỗ trẻ em như thế này mà cậu ta cũng có thể nghĩ ra được.
Nếu không biết được chuyện đằng sau đôi mắt của cậu ta, tôi nhất định sẽ nhìn một chút, nhưng nay tôi đã biết rồi nên cũng không muốn chạm vào vết sẹo của người khác.
“Anh đừng làm loạn nữa, tôi hỏi anh chuyện này.” Nhìn thấy vẻ mặt nhất quyết muốn tôi phải làm theo ý mình của Nha Tử, tôi đành phải chuyển hướng sự chú ý của cậu ta.
Quả nhiên cậu ta đã quên chuyện đôi mắt, vội hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nơi tôi bị bầy sói tấn công cách lều không xa, hơn nữa trước khi xảy ra chuyện tôi cũng đã hét lên mấy lần, theo lý mà nói mọi người hẳn là phải nghe thấy mới đúng.”
“Tôi, khi đó tôi đã sốt đến mê sảng rồi… Đến ngày hôm sau tỉnh lại tôi mới phát hiện ra những người còn lại đã biến mất, nên đi dọc theo con đường để tìm kiếm, rồi thấy cậu bị trọng thương.” Nha Tử sờ sờ đầu, càng thêm áy náy.
Tôi cũng biết được tình huống lúc đó, hỏi cậu ta chẳng qua là muốn chuyển sự chú ý mà thôi, cho nên cũng không quan tâm đến kết quả, tôi chỉ muốn Nha Tử chú ý sang chuyện khác mà không áy náy về chuyện đã làm hại đến tôi nữa.
Ngay sau đó tôi đã nhờ cậu ta đi hỏi lão Yên.
Quả thực Nha Tử đã tung ta tung tăng chạy ra ngoài ngay, tôi nằm một chỗ, trong lúc nhất thời, trong lòng tôi xuất hiện đủ mọi loại cảm xúc!
Không ngờ vừa ra ngoài lấy nước mà tôi đã có thể gặp được loại chuyện xui xẻo đến thế này, không ngờ mình còn sống sót, càng bất ngờ hơn là việc tôi phải dùng tới cả cổ trùng.
Tuy nhiên, cơ thể tôi vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, quá nhiều thông tin tràn vào khiến đầu tôi nặng trĩu và chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã tối rồi, Nha Tử bưng một bát cháo tới, cẩn thận đút cháo cho tôi ăn.
“Các anh lấy gạo từ đâu thế?” Nếu tôi nhớ không nhầm, rõ ràng lần này chúng tôi chỉ mang theo lương khô để lên núi, mấy thứ như gạo rất nặng, mà quan trọng hơn là trong núi cũng chẳng có cơ hội nấu cơm.
Nhưng vừa ăn một miếng cháo, tôi đã nhận ra có gì đó không thích hợp: “Đây là gạo nếp ư?”
“Ha ha, cậu có thể nếm ra à?” Nha Tử cười khúc khích. Trên trán tôi xuất hiện đầy vạch đen, nếu không phải cháo này nấu nhão quá, tôi đã có thể nhận ra ngay từ khi cháo vào vừa vào miệng rồi.
Nha Tử bón thật cẩn thận: “Cậu cũng đâu thể ăn được thứ gì khác, cho nên…”
Cho nên các anh liền có thể đem gạo nếp chuyên dùng để đối phó với bánh chưng nấu thành cháo cho tôi ăn ư?
Vừa nuốt cháo, tôi vừa nghĩ tới thứ này vốn dĩ được dùng để làm gì, vì thế chỉ cảm thấy dạ dày mình sôi trào nhưng sông cuộn biển gầm.
Nha Tử lập tức an ủi tôi, nói đây đều là gạo nếp mới do đích thân lão Yên tự chọn lựa, chất lượng nhất định rất tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận