Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 539

Lưu Hàn Thu lo lắng xoa xoa cái đầu bóng loáng của mình, mất hồi lâu cũng không nghĩ được cách gì, nhưng Trường Không lại nói, anh ta có thể cõng Dạ Tinh xuống núi, sau khi xuống núi rồi tính sau.
Đúng lúc chúng tôi đang định phản bác thì Trường Không lại nói một câu rất có lý: “Tuy rằng ngọn núi này không quá cao, nhưng nhiệt độ lại thấp hơn dưới chân núi rất nhiều, nếu cứ trì hoãn như vậy, bệnh tình của cậu ta nhất định sẽ càng nghiêm trọng hơn.”
“Để tôi cõng cậu ta.” Nha Tử trực tiếp lên tiếng.
Lão Yên hừ một tiếng: “Lá gan lớn quá nhỉ, sao thế, cậu sợ một mình cậu ngã chưa đủ thảm, nên tính kéo theo một người đệm lưng à?”
Nha Tử lại nói nếu sau lưng anh ta có thêm một người, nói không chừng lá gan của anh ta sẽ lớn thêm một chút, rốt cuộc làm như vậy cũng có thể tạo cho Nha Tử chút cảm giác an toàn.
Đối với lời này của Nha Tử, tất cả chúng tôi đều không có ý kiến, bởi vì ngoại trừ anh ta ra, chúng tôi cũng chẳng có lựa chọn nào tốt hơn.
Vốn dĩ chuyện này nên giao cho tôi, nhưng bên hông tôi vẫn còn vết thương chưa lành, cho nên cũng chỉ đành giao lại cho Nha Tử.
Mọi chuyện đã quyết, chúng tôi liền bắt đầu xuống núi, sợi dây leo núi được móc cố định vào vách đá, chúng tôi buộc chặt ba lô vào người, lão Yên dùng một sợi dây thừng buộc chặt Dạ Tinh và Nha Tử lại, sau đó mới ra hiệu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đường xuống núi rất khó khăn, không ai dám hé răng nửa lời, tất cả mọi sự chú ý đều được đặt dưới chân, cho dù người bên cạnh có bất cứ động tĩnh gì, chúng tôi cũng chỉ tập trung vào chính mình!
Đây là mệnh lệnh của lão Yên, ông ấy nói trên đường núi như vậy, chúng tôi cũng không có cách nào để lo lắng cho những người khác, không bằng mỗi người đều tự lo cho chính mình, như vậy ít nhất sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện.
Tiếng hít thở của Nha Tử vang lên ngay bên cạnh tôi, tôi có thể nhận ra, kỳ thực anh ta đang vô cùng sợ hãi. Không biết có đúng như lời anh ta đã nói hay không, bởi vì trên lưng anh ta còn có một người khác, cho nên Nha Tử mới không la lối om sòm, anh ta chỉ vừa thở nặng nề vừa thận trọng bước xuống từng bước.
Khi tia sáng cuối cùng biến mất, tất cả chúng tôi đã xuống núi an toàn, ngay cả lão Yên cũng không dám tin vào điều này.
“Cuối cùng cũng nhặt được cái mạng về!” Cô Thu lau khuôn mặt đầy mồ hôi, cười khanh khách nói.
Lão Yên ra hiệu cho Nha Tử đặt Dạ Tinh xuống, sau khi kiểm tra một chút thì nói vẫn ổn, nhiệt độ cơ thể của Dạ Tinh không tăng, cho dù không uống thuốc thì cậu ta vẫn có thể tự mình hồi phục.
Sau đó lão Yên cười khẽ: “Được rồi, nếu chúng ta đều còn sống sót, vậy phải nhanh chóng lên đường thôi, mọi người nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, chờ tình hình của Dạ Tinh tốt lên thì chúng ta lại tiếp tục lên đường.”
“Muốn đi thì các người tự đi đi.” Lưu Hàn Thu trực tiếp nằm bẹp dí trên mặt đất, ông ta nói mình đã không chịu nổi nữa, nếu còn đi tiếp thì ông ta sẽ bỏ mạng lại chỗ này mất.
Tôi cũng không muốn rời đi, bởi vì tôi còn muốn biết tiếng sáo kia rốt cuộc là thứ gì? Ngay khi vừa đặt chân xuống chân núi, tiếng sáo quỷ dị kia lại lần nữa vang lên, tôi nghe như âm thanh đó phát ra ngay gần đây.
“Không được, nhất định phải đi.” Lão Yên độc đoán nói, chúng tôi vừa mới phản đối, ông ấy đã lôi cô Tứ ra, nói mình là tổng chỉ huy của hành trình này.
Lưu Hàn Thu cười lạnh hai tiếng, trong đôi mắt kia như ẩn chứa nọc độc: “Lão Yên, hiện giờ cô Tứ sống chết ra sao chúng ta còn chưa rõ, thế nào, ông muốn nghe lời của một người đã chết sao?”
“Làm càn!” Lão Yên trực tiếp nổi giận: “Sao nào, ông dám nghi ngờ cô Tứ ư?”
Lưu Hàn Thu không thèm để ý mà xua tay: “Lão Yên, ông đúng là tên hèn nhát, đường đường là chủ nhiệm của một đơn vị thuộc quốc gia, thế nhưng lại răm rắp nghe theo lời của một tên nhân viên ngoài biên chế, coi anh ta như Thiên Lôi mà chỉ đâu đánh đó, ông cũng không sợ mất mặt, nếu là tôi chắc phải đâm đầu vào tường tự sát cho đỡ nhục rồi.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người bất kính với cô Tứ như vậy, lửa giận lập tức bùng lên.
Đúng vậy, cô Tứ quả thực là nhân viên ngoài biên chế, nhưng với tư cách là một nhân viên ngoài biên chế, những việc anh ấy đã làm cũng chẳng hề thua kém đám nhân viên trong biên chế như chúng tôi, hơn nữa, những ngôi mộ khó giải quyết đều do anh ấy xử lý, chỉ tính riêng bản lĩnh của anh ấy cũng đủ để khiến người ta phải kính phục rồi.
“Ông…”
“Có vẻ ông rất có thành kiến với một nhân viên ngoài biên chế như tôi nhỉ?”
Đang lúc tôi định nói gì đó, một giọng nói lạnh lùng từ trong bóng tối truyền ra, tiếp theo đó là bóng trắng xuất hiện, gần như là vụt tới bên cạnh Lưu Hàn Thu. Anh ấy nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lưu Hàn Thu, mặc dù không làm gì cả nhưng lại khiến cả người ông ta cứng đờ.
Không biết cô Tứ đã trải qua những chuyện gì, chiếc áo khoác trắng thường ngày vẫn luôn sạch sẽ giờ đã dính đầy bụi bẩn, thậm chí phần ống quần còn bị rách mất một mảnh.
Nhưng những điều này không hề ảnh hưởng tới khí chất của cô Tứ, anh ấy vừa xuất hiện đã trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận