Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 548

“Còn ngây ra đấy làm gì, mau lao lên!” Lão Yên vỗ một cái vào ót tôi.
Chúng tôi nhảy vào cái hố vừa được đào ra, lão Yên sửng sốt một lúc rồi mới nói: “Con mẹ nhà nó, đây không phải là cái hố của bọn trộm mộ sao?”
Tôi nhìn kỹ lại, không sai, dấu vết xung quanh đều là do xẻng tạo ra, ngoại trừ bọn trộm mộ ra, còn ai có thể đào bới đất ở nơi này chứ?
“Là do bọn lão Hàm làm ra à?” Tôi lập tức phản ứng lại.
Lão Yên trầm mặt nói có khả năng này, nhưng xem ra bọn trộm đã đào cái hố này từ lâu, nếu là do bọn lão Hàm làm, vậy rất có khả năng bọn họ đã tới được phù đồ chín tầng trước chúng tôi rồi.
“Chúng ta cứ vào trước xem sao.” Cô Thu nói.
Côn Bố đã sớm biến mất, nên chúng tôi cũng có chút lo lắng.
Lão Yên vừa vẫy tay, chúng tôi liền nhanh chóng tiến về phía trước, lập tức nhảy xuống miệng hố cao gần bằng một người trưởng thành, miệng hố này thực sự rất rộng, cũng vì thế mà chúng tôi đã di chuyển dễ dàng hơn nhiều.
Hang trộm không dài, cách đó 10 mét có một khúc cua vuông góc 90 độ, vì tầm nhìn tương đối tối nên tôi gần như không nhìn thấy để dừng lại, suýt chút nữa đã đụng trúng tường. Cũng may vào giây cuối cùng, tôi đã cua gấp, cho nên mới tránh được hậu quả vỡ đầu chảy máu.
Sau khi đi qua ngã rẽ, mọi cảnh tượng trước mắt đều thay đổi hoàn toàn, tôi kinh ngạc tới nỗi suýt thì rơi cả cằm… chỉ thấy một đống đồ rất kỳ lạ, có màu vàng kim, được vứt ngổn ngang trong một căn phòng lớn!
Nói là phòng cũng không đúng, chỉ có thể nói là nơi này trông giống như một căn phòng, trên thực tế đây cùng lắm cũng chỉ là một hang động thiên nhiên mà thôi, nhưng mọi thứ ở đây rõ ràng đã được mài giũa qua bàn tay con người, bên trong có mấy bộ bàn ghế bằng đá đơn giản, trên bàn còn dính một chút thịt sống nhầy nhụa, bên trên còn có dấu răng.
“Đây, đây là thịt gì thế?” Tôi run rẩy hỏi, nhưng lại sợ nghe được đáp án.
Tuy nhiên, câu trả lời của lão Yên vẫn lọt vào trong lỗ tai tôi… “Trông như là thịt người.”
Mặt mũi tôi trắng bệch như tờ giấy, hình ảnh cha tôi miệng dính đầu máu tươi bỗng dưng hiện lên trong tâm trí, khiến tôi gần như không thở nổi.
Hiển nhiên là cô Thu cũng chưa từng nhìn thấy cảnh này bao giờ, sắc mặt cô ấy đột nhiên tái đi: “Thịt người, sao lại là thịt người được chứ, lão Yên, ông nói đi, đây không phải, không phải là…”
Cô ấy không thể nói ra những từ tiếp theo, nhưng tôi biết cô ấy đang muốn hỏi gì, chính bản thân tôi cũng không dám nghĩ đến khả năng đó.
Không thể nào là Nha Tử, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể là Nha Tử!
“Côn Bố đâu?” Tôi dùng hết sức lực để rời mắt khỏi đống thịt kia, lúc này tôi mới nhận ra không thấy Côn Bố đâu cả, anh ta đến đây trước chúng tôi, hẳn là cũng tới nơi này trước, nhưng nơi này cũng không thấy có lối đi khác, thế nhưng Côn Bố lại biến mất chẳng thấy bóng dáng đâu.
Cô Thu thờ ơ nói rằng Côn Bố cũng giống hệt như cô Tứ, khi đến lúc sẽ tự động xuất hiện thôi, rồi hỏi chúng tôi chẳng lẽ không cảm thấy tò mò với những khối lớn màu vàng kim kia sao?
Nghe xong câu này, tôi mới sực nhớ ra, thực ra ngay từ đầu tôi đã bị thu hút bởi những khối màu vàng kim kia, nhưng sau đó bởi vì nhìn thấy miếng thịt mà bị sốc, cũng vì thế mà quên mất chuyện này.
“Để tôi xem thử.” Tôi quay sang nói với hai người lão Yên.
Hang động này gần như được bao phủ hoàn toàn bởi màu vàng kim, ngoại trừ khu vực quanh chiếc bàn kia.
“"Cái này trông giống như giấy.” Lão Yên đứng ở góc cua.
Cô Thu lắc đầu: “Tôi thấy nó giống như vàng lá.”
“Nhiều vàng lá như vậy sao?” Hai mắt tôi gần như sáng lên, tuỳ tiện vơ lấy một nắm chắc cũng được khối tiền, nhỉ?
Lão Yên liếc xéo tôi một cái:
“Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì thế, cho dù đây có là vàng thật cũng không tới lượt cậu, cậu cho rằng đồ vật ở đây dễ lấy như vậy sao?”
Tôi cười hì hì: “Không dễ lấy không có nghĩa là không lấy được, để tôi xem thử, hơn nữa, tôi rất để ý tới thứ trên bàn kia, nó là gì, tôi không tin đó là thịt người đâu.”
Tuy rằng lão Yên có kinh nghiệm phong phú, mà miếng thịt kia cũng rất giống với phần thịt xẻ ra từ cánh tay con người, nhưng tôi vẫn muốn xác nhận một chút, rốt cuộc kia là thứ gì.
“Cẩn thận một chút!” Lão Yên cũng không ngăn cản tôi, chỉ vỗ vai tôi dặn dò một câu.
Tôi tháo ba lô xuống, chỉ cầm một con dao găm và rời đi, từ từ tiếp cận những khối màu vàng kim kia, sau khi tới gần, tôi chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm lòng không đậu mà vuốt mà sờ một chút, sau đó kinh ngạc quay đầu lại: “Lão Yên, thứ này quả thực đúng là vàng lá, ông nói xem nếu đưa chúng nó về, có phải kinh phí của chúng ta sẽ sung túc hơn không.”
“Cũng phải mang về được thì mới được như vậy.” Lão Yên trợn mắt mà lườm tôi.
Tôi cười một tiếng, nói vàng lá có gì mà không thể mang đi, chỉ cần vo chúng lại thành một cục là được.
Nói xong, tôi vươn tay ra và cắt một miếng vàng lá cách tôi gần nhất, sau đó vo nó lại thành một cục rồi cất vào trong ngực, lão Yên và cô Thu đều bảo tôi đừng nổi lòng tham, mọi thứ ở nơi này nhất định đều rất cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận