Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 141: Chuyện Xưa Của Nha Tử

Nhưng dường như anh ta thực sự không có ác ý gì, vừa dứt lời đã xoay người rời đi, chỉ chốc lát, bóng dáng của anh ta đã chìm trong cơn mưa.
Lúc này tôi mới dám thở ra một hơi, duỗi tay lau mặt, rồi hét lớn: “Lão yên, mấy người chết đâu hết rồi?”
Bang!
Tôi vừa dứt lời, đã bị một cái tát giáng xuống ót, tôi sợ hãi vội giơ súng lên theo bản năng.
“Ấy ấy, đừng nổ súng.” Giọng nói của Nha Tử truyền đến, đến lúc này tôi mới nhìn thấy rõ người ở phía sau.
Lão Yên và những người khác đều đang nhìn chằm chằm vào tôi, người vừa mới động tay động chân với tôi hiển nhiên chính là lão Yên, bởi vì tay ông ấy còn chưa kịp hạ xuống, rõ ràng là còn muốn đánh tôi thêm cái nữa.
Tôi ngây ra, ấp úng hỏi không phải mọi người đi ở phía trước sao?
“Chúng tôi đi được một đoạn, rồi phát hiện ra cậu không đi cùng nên mới vòng lại tìm cậu đấy, vừa đi vừa gọi cậu khàn cả tiếng, cậu không nghe thấy à?” Lão Yên nhìn tôi một cái, tôi vội lắc đầu.
Vẻ mặt ông ấy thay đổi, hỏi vừa rồi rốt cuộc tôi đã nhìn thấy cái gì, làm gì mà đến mức mấy người họ đi qua tôi mà tôi cũng không để ý tới.
Tôi nhanh chóng kể lại chuyện mình đã gặp Trát Tây, lão Yên cau mày, quay đầu hỏi Côn Bố, Nam Cương có thủ đoạn nào giống như vậy không?
“Có.” Côn Bố trả lời một câu ngắn gọn, sao đó lần đầu tiên giải thích cho chúng tôi nghe: “Trời mưa, tôi lơ là.”
Lão Yên xua tay, hiển nhiên ông ấy không nghi ngờ Côn Bố, chỉ hỏi lời Trát Tay nói có đáng tin cậy hay không? Có phải chúng tôi có thể không cần cảnh giác quả bom hẹn giờ kia không?
Côn Bố hiếm khi suy nghĩ mất một lúc, rồi gật đầu: “Tạm thời tin vậy.”
“Chúng ta cứ đi trước đã, e là cơn mưa này sẽ không tạnh ngay đâu.” Cô Thu lau mặt, dưới cơn mưa này thoạt trông cô ấy có vẻ hơi chật vật, nhưng chiếc áo ướt sũng của cô ấy lại tạo ra một loại cám dỗ khác.
Có bước nhạc đệm của Trát Tây, lão Yên càng cẩn thận hơn và đi sát theo phía sau tôi, nếu có chuyện gì, phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là bảo vệ tôi!
Nếu không nói chuyện phiếm với cô Thu, cùng lắm tôi chỉ cho rằng ông ấy đang quan tâm đến đàn em, nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra, thực ra ông ấy đang thực hiện lời hứa với Đội trưởng Trần, trong lúc nhất thời tôi không khỏi có chút xúc động.
May mắn là đoạn đường phía sau không còn vấn đề gì nữa, đi bộ dưới trời mưa to khoảng nửa tiếng, chúng tôi tìm được một cái hang, sau khi Côn Bố thả con côn trùng dò đường để xác định bên trong an toàn, chúng tôi mới vội vàng, khẩn trương đi vào trong hang.
Tôi chậm rãi vắt khô nước trên tay áo, miệng thì mắng: “Không biết trời mưa đến khi nào nữa.”
“Chắc là sắp tạnh rồi.” Lão Yên nhìn thoáng qua sắc trời, rồi bảo chúng tôi vào hang xem có củi khô hay thứ gì có thể đốt không. Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trên núi rất lớn, vì vậy chúng tôi sẽ dễ bị cảm lạnh nếu cứ mặc quần áo ướt như thế này.
Cũng may trong hang động này vẫn có vài nhánh cây, chất thành hai đống rồi nhóm lửa, sau đó ngồi chụm chung một chỗ để hong quần áo.
Bóng đêm dần dần buông xuống, nhiệt độ cũng theo đó hạ dần, chúng tôi quấn túi ngủ quanh người và trò chuyện quanh đống lửa. Côn Bố vẫn không tham gia, thỉnh thoảng nể mặt lắm anh ta mới “ừ”, “à” hai tiếng.
Nha Tử không biết đang nghĩ gì mà một người vẫn luôn hoạt bát như cậu ta nay lại trở nên rầu rĩ, ngồi co ro một góc, trông như là một người bị bắt nạt.
“Nhóc Nha Tử, không phải cậu bị dọa sợ rồi đó chứ?” Cô Thu đang chia rượu trong bình cho chúng tôi, bảo chúng tôi uống một chút cho đỡ lạnh, khi đưa rượu cho Nha Tử, cô ấy còn không quên trêu chọc cậu ta một câu.
Nha Tử ngẩng đầu liếc nhìn cô Thu, sau đó lại cúi đầu xuống, đôi mắt được kính râm che mất như lọt vào biển sương mù mênh mông, không ai biết cậu ta đang nghĩ cái gì nữa.
Cô Thu dường như sửng sốt mất một chút, sau đó chọc chọc vào người lão Yên, lão Yên lại lắc đầu ra hiệu chúng tôi không cần lo lắng.
Lúc sau, Nha Tử nằm xuống bên cạnh và thiếp đi, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu ta thì có lẽ vẫn chưa ngủ say hẳn. Tôi có chút lo lắng, nhân lúc lão Yên ra ngoài tôi cũng chạy theo ông ấy, ra khỏi hang động, tôi khẽ mím môi: “Anh ta bị sao thế?”
“Năm đó, khi cậu ấy bị bỏ rơi cũng là vào một ngày mưa như vậy.” Lão Yên thở dài, sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý, ông ấy và tôi đứng ở cửa hang để tránh mưa, cũng tiện để trò chuyện.
Tôi há to miệng: “Không phải anh ta là trẻ mồ côi à?”
Lão Yên trừng mắt với tôi rồi nói con người không thể nhảy ra khỏi cục đá được, Nha Tử cũng có cha mẹ, chẳng qua là vì cha mẹ không thích nên đã bỏ rơi cậu ta, lúc ấy cậu ta tuy mới 4 tuổi chắc hẳn cũng có ký ức rồi.
“Hôm đó cũng là một ngày mưa to, cha mẹ cậu ta đã đạp xe đạp đến vùng ngoại ô rồi bỏ rơi cậu ta ở đó. Nha Tử đuổi theo rất lâu nhưng không đuổi kịp cha mẹ, nên cứ thế mà biến thành trẻ mồ côi, còn suýt chút nữa bị chết đói. Cho đến khi gặp được lão Hứa vào năm bảy tuổi, lúc này cậu ta mới có được một mái nhà.” Lão Yên rít một hơi thuốc: “Đây là những gì lão Hứa kể lại, nhưng tôi vẫn cảm thấy thằng nhóc Nha Tử này hẳn vẫn còn đang che giấu điều gì đó, nhưng e là cậu ta sẽ không định kể cho ai đâu.”
Nghe lão Yên nói như vậy, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, không hiểu tại sao Nha Tử lớn lên ưa nhìn như vậy, mà lại bị cha mẹ ghét bỏ.
Lão Yên chỉ chỉ vào đôi mắt của mình: “Cậu có biết tại sao Nha Tử vẫn luôn đeo kính râm không?”
“Anh ta nói đó là thói quen.” Tôi đáp một câu, sau đó mới phản ứng lại: “Đôi mắt của anh ta có vấn đề gì ư?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận