Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 339

Chúng tôi nghe xong thì nhanh chóng tìm lối ra của hố vạn người, nhưng đội trưởng Bạch lại vẫy tay ra hiệu chúng tôi đi theo bà ấy.
Chỉ thấy bà ấy lao nhanh về một góc phía Đông của hố vạn người, khi chúng tôi đến nơi, bà ấy đã đợi trước một cái lỗ trộm chỉ chứa vừa một người.
“Đây là?" Lão Yên nhìn thấy lỗ trộm này thì sửng sốt: "Đã có người nhanh chân tới đây trước rồi sao?"
Lão Yên vừa nói xong thì đội trưởng Bạch đã liếc xéo ông ấy một cái, trong nháy mắt chúng tôi lập tức hiểu ra, người nhanh chân đến trước kia chính là bà ấy.
Lão Yên xấu hổ cười cười, sau đó dẫn chúng tôi bò vào lỗ trộm, đội trưởng Bạch đi cuối cùng, sau khi mọi người đã bò vào hết thì lập tức phá hủy lối vào lỗ trộm.
Chúng tôi hiểu rõ bà ấy sợ sau khi hung thi thoát khỏi khống chế sẽ lại đuổi theo, nên cũng không hỏi nhiều.
Nhưng lão Yên lại cảm thấy kỳ lạ nên hỏi: “Thầy à, nếu ngân châm đánh huyệt của thầy có thể khống chế được nó, vậy sao trước đó thầy lại sợ hãi như vậy?"
“Khống chế? Cùng lắm chỉ được vài phút, thầy có thể có bao nhiêu ngân châm chứ? Con có biết thầy đã bị mắc kẹt ở đây bao lâu rồi không?" Giọng điệu khi nói câu cuối của đội trưởng Bạch có chút buồn bã.
Lão Yên tò mò hỏi bao lâu.
“Năm năm.” Đội trưởng Bạch nói ra một con số, khiến chúng tôi đều sửng sốt.
Nha Tử ngạc nhiên hỏi bà ấy đã trải qua năm năm này như thế nào, sao có thể sống sót trong một ngôi mộ u ám như vậy được.
"Mê cung mà các cậu vừa bị mắc kẹt chính là nơi tôi đã sống trong năm năm qua. Nơi đó thường sẽ có những động vật nhỏ bị mắc kẹt, tôi đã sống sót dựa vào việc ăn chúng." Đội trưởng Bạch nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng tôi lại nghe ra một ít bi thương từ trong lời nói của bà ấy.
Một người đang yên đang lành thế mà phải trải qua năm năm sống như một kẻ man rợ, dù là ai cũng không thể chịu nổi. Bà ấy thế mà lại không hề bị điên, chỉ là lúc đầu hơi không thích ứng được đã là ghê gớm lắm rồi.
Nha Tử càng ngạc nhiên hơn: "Mê cung kia rất gần lối ra, sao ngài không đi ra ngoài?"
"Ra ngoài? Khi vào các cậu không biết ở đó có gì à." Đội trưởng Bạch ồ một tiếng: "Đó là tường mộ được làm bằng đá đen, còn có Phi Thi. Tôi chỉ có một mình, mỗi khi tôi đến gần thì sẽ bị Phi Thi bức lui trở về, phía trước là Phi Thi, phía sau là mê cung.
Lúc đó tôi đang bị thương, có thể tự bảo vệ mình đã tốt lắm rồi. Sau này thần trí của tôi cũng có chút không tỉnh táo, nếu không phải vừa rồi Tiểu Yên dùng ngân châm đánh huyệt thì có lẽ tôi vẫn chưa có hồi phục được."
"Bị thương, sao thầy lại bị thương?" Vẻ mặt lão Yên lạnh lùng, nhưng đội trưởng Bạch lại xua tay, nói hiện tại không phải lúc nói chuyện này.
Trong năm năm qua nhiều nhất bà ấy cũng chỉ đến hố vạn người, cái lỗ trộm cũng chỉ mới đào được nửa đường, con đường phía trước bà ấy không thể giúp chúng tôi dự đoán được, nên chúng tôi cần phải cẩn thận.
Lão Yên ừ một tiếng, nhưng vẻ mặt của ông ấy dĩ nhiên là đang ghi nhớ chuyện này trong đầu.
"Lão Yên, chúng ta nghỉ một lát trước đi." Tôi đề nghị.
Hiện tại mọi người đều bị thương và mệt mỏi, tương lai thì chưa biết, nhưng ít nhất bây giờ cái lỗ trộm này vẫn an toàn.
Lão Yên liếc nhìn đội trưởng Bạch, thấy bà ấy gật đầu thì lập tức kêu mọi người dừng lại.
“Cái trống kia đâu?” Đội trưởng Bạch hỏi.
Nha Tử lấy nó ra khỏi ngực, nói như đang tranh công: “Có phải tôi rất thông minh không? Lúc Trường An ném tôi đã lập tức chụp được, không hề sứt mẻ gì cả, ha ha."
Dưới tình huống đó mà anh ta có thể chụp được cái trống quả thực là rất khó, bởi vì sau khi hung thi bị đội trưởng Bạch khống chế, tôi thậm chí còn quên mất sự tồn tại của cái trống này.
"Không tệ." Đội Bạch thuận miệng khen ngợi, bà ấy có vẻ đặc biệt khoan dung với thế hệ trẻ chúng tôi, sau đó bà ấy cầm lấy cái trống, nhẹ nhàng vuốt ve: "Đây chính là cái trống trong truyền thuyết của Tăng Hầu Ất. Sao nó lại có thể ở trên người của hung thi?"
"Thật sự là Tăng Hầu Ất sao?" Lão Yên kinh ngạc nói.
Đội trưởng Bạch liếc nhìn ông ấy, sự thất vọng trong mắt lần này càng lộ rõ ​​hơn, bà ấy chậm rãi nói: “Tiểu Yên, khi thầy giải cứu con khỏi pháp trường đã từng nói khí tức giang hồ trên người con quá nặng, thủ đoạn trộm mộ có không ít nhưng kiến ​​thức lịch sử lại quá kém. Con đều đã vào mộ của nước Tăng, thế mà còn không biết chủ nhân của mộ nước Tăng này là ai à?"
“Khụ khụ." Liên tục mấy lần bị khiển trách trước mặt chúng tôi, lão Yên cũng có chút xấu hổ, cười nói: "Con chỉ đoán là vua của nước Tăng, chỉ không ngờ lại là Tăng Hầu Ất, dù sao thì người này thật sự là..."
Nói đến đây, ông ấy dường như không nghĩ ra được từ nào để hình dung, phải mất một lúc mới thốt ra được từ ‘'kỳ lạ'.
Đội trưởng Bạch lại chợt thấy hứng thú: “Con nói thầy nghe xem ông ta có gì kỳ lạ?"
“Mọi người nghỉ một lát rồi nói tiếp. Nếu đội ngũ tạm thời nghỉ ngơi thì để tôi nhìn một chút lông trên người đội trưởng Bạch trước đã." Dược Quán Tử vẫn luôn không nói gì lúc này lên tiếng.
Nói xong một câu ông ấy lại ho khan vài tiếng, khiến đội trưởng Bạch phải nhìn sang: “Cậu sao vậy?”
“Bệnh lao.” Dược Quán Tử thản nhiên nói: “Đội trưởng Bạch, để tôi xem cho cô trước đi.”
Lão Yên dĩ nhiên cầu mà không được, lập tức tránh đường, kêu Dược Quán Tử đến bên cạnh đội trưởng Bạch.
Sau khi đội trưởng Bạch tỉnh táo lại dĩ nhiên cũng không muốn lông tóc trên đỉnh đầu cản trở tầm mắt của mọi người, nên cũng không từ chối.
Dược Quán Tử duỗi ngón trỏ và ngón giữa đặt lên cổ tay phải của đội trưởng Bạch, sau đó cau mày nói: “Trong vòng năm năm này, đội trưởng Bạch có từng bị loài vượn nào cắn trúng không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận