Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 179: Chỉ Dắt Hồn

“Tiểu Thu, các cô tỉnh lại lúc nào?” Lão Yên khẽ nhíu mày.
Cô Thu nhìn sắc trời, rồi nói: “Lúc chúng tôi tỉnh lại, chắc là nửa tiếng trước…”
“Kỳ lạ quá… Côn Bố, cậu có thể cảm nhận được, có người vào đây từ khi nào không?” Lão Yên xoa xoa cằm và đi vòng quanh căn nhà gỗ một lần: “Cũng không có dấu vết nào cho thấy có người vào đây.”
Lời này của ông ấy khiến tôi sởn cả tóc gáy, ấp úng hỏi lại, chẳng lẽ người bước vào không phải là con người?
Lão Yên bất đắc dĩ mỉm cười, nói cho dù thứ tiến vào không phải là người thì cũng sẽ để lại dấu vết, ví dụ như cương thi mà chúng tôi đã gặp phải.
“Hai người đã gặp phải cương thi à?” Côn Bố còn chưa kịp trả lời, Nha Tử đột nhiên nhảy tới, vừa cố gắng gạt sự kinh ngạc và hoảng sợ sang một bên, rồi dường như cậu ấy đã nhận ra lão Yên bị thương: “Các anh bị thương có nặng không?”
Tôi lén nhìn trộm Côn Bố, rốt cuộc, nếu lần này không có Trát Tây giúp đỡ, tôi và lão Yên đã không về được, nhưng Trát Tây lại không cho tôi nói ra, nên tôi chỉ có thể chôn giấu những lời này ở trong lòng mà thôi.
Lão Yên nói vài câu rồi đuổi Nha Tử đi, ông ấy và Côn Bố bắt đầu lục lọi mọi góc trong căn nhà.
Nha Tử thấy họ không chú ý đến mình, liền lượn qua cuốn lấy tôi, bảo tôi kể cho cậu ta nghe cương thi rốt cuộc trông như thế nào, có lợi hại hay không, vân vân và mây mây.
Tôi có chút tò mò, Nha Tử thế mà chưa được gặp cương thi, suy cho cùng cậu ta cũng sinh sống trong 701 từ khi còn nhỏ, cho dù chưa ăn thịt heo thì cũng phải nhìn thấy heo chạy rồi chứ?
“Không phải là do năng lực chuyên môn có hạn sao?” Nha Tử gãi gãi tóc: “Có phải cương thi có sức lực vô cùng lớn không? Có phải đánh thế nào cũng không chết không?”
Tôi không trả lời những câu hỏi này, mà chỉ nhìn cậu ta với ánh mắt trầm ngâm, rồi tôi nói với cậu ta, hai ngày tiếp theo nói không chừng chúng tôi còn có cơ hội gặp cương thi đấy, đến lúc đó cậu ta tự mình xem sẽ rõ.
Vốn tôi định hù dọa cậu ta một phen, ai mà ngờ được hai mắt cậu ta như phát sáng, nhìn chằm chằm vào hư không, trong miệng thì thào: “Rốt cuộc lần này tôi cũng có thể giữ được chút mặt mũi mà quay về gặp thầy rồi…”
“Nha Tử, cậu qua đây!” Lão Yên đang tìm kiếm thứ gì đó trong góc phòng đột nhiên vẫy tay với cậu ta.
Nha Tử tò mò đi qua đó, hỏi lão Yên tìm mình để làm gì, chỉ thấy lão Yên giơ tay lên, đột nhiên vỗ lên trán của Nha Tử, sức lực của ông ấy mạnh đến nỗi khiến Nha Tử cúi gập người xuống, ôm đầu kêu la oai oái: “Lão Yên, thầy tôi không ở đây ông liền bắt nạt tôi đấy à, để xem khi trở về tôi có tìm thầy tố cáo ông không!”
Lão Yên căn bản không thèm quan tâm đến cậu ta, chỉ xoa xoa tay, sau đó một cảnh tượng thần kỳ hiện ra: Chỉ thấy một sợi dây như chỉ bạc từ từ xuất hiện trong lòng bàn tay của lão Yên, nếu không nhìn kỹ, tôi còn tưởng đó là ảo giác.
Một sợi dây bạc dài chừng một mét được lấy ra, sợi dây này mơ hồ quấn quanh người Nha Tử, nếu không phải lão Yên giơ tay chụp được, chúng tôi căn bản không thể nào phát hiện ra được.
“Đây là gì?” Lão Yên có chút không xác định được.
Nha Tử còn đang kêu la oai oái, lão Yên bèn giơ chân đá vào mông cậu ta một cái: “Gào khóc cái gì, mau nhìn xem đây là thứ gì đi?”
Nha Tử không dám phản bác, vừa xoa xoa mông vừa lẩm bẩm mà đứng lên, đột nhiên, cả người cậu ta trở nên cứng đờ, Nha Tử gằn từng chữ: “Chỉ, dắt, hồn!”
“Đó là thứ gì?” Chúng tôi cùng bước tới bên cạnh lão Yên để quan sát, đối với thứ chưa từng nhìn thấy và nghe qua này, chúng tôi đều vô cùng tò mò.
Tuy nhiên, biểu cảm trên mặt Nha Tử lại có gì đó không đúng, cái miệng không bị kính râm che khuất mím chặt lại, không nói một lời nào, anh ta trực tiếp cầm lấy chỉ dắt hồn trong tay lão Yên rồi vuốt ve một lượt, như thể đang sờ thứ gì đó quý giá lắm, nhưng đồng thời anh ta cũng như đang chạm vào một củ khoai lang nóng phỏng tay.
“Không ngờ được truyền thuyết về gia tộc cản thi thế mà lại có thật…” Nha Tử quấn chỉ dắt hồn quanh ngón trỏ của bàn tay trái, giọng điệu có chút nghiêm trọng.
Chúng tôi khó hiểu nhìn về phía anh ta, nhưng tầm mắt của Nha Tử vẫn chăm chú vào chỉ dắt hồn trên tay mình, chậm rãi nói: “Tộc cản thi ban đầu làm nghề thu dọn thi thể cho người khác, bản lĩnh của họ cũng chỉ có một chút, một là đảm bảo thi thể không bị hư hại, hai là có thể khiến thi thể đi theo sau bọn họ, từ đó giúp cải thiện hiểu quả công việc đáng kể!
Một người cản thi có thể cùng một lúc dẫn dắt mấy thi thể, thay vì phải thuê một nhóm người khiêng quan tài của người đã khuất ở nơi đất khách về quê hương như trước đây, khiến thi thể không những bốc mùi hôi thối mà còn rất lâu mới có thể trở về nhà, đây cũng là lý do mà gia tộc cản thi lại có thể phát triển đến thế.”
“Tất cả chúng ta đều biết, có nhiều cách để đảm bảo để thi thể không bị hư hại, dùng mật ong trộn với hương liệu rồi bôi lên thi thể, dùng thuỷ ngân rót vào trong thi thể, hoặc là đặt thi thể ở trong quan tài băng, … mấy cách này thật ra chẳng có gì lạ cả, điều kỳ lạ chính là những người cản thi làm thế nào để thi thể tự đi theo sau mình?”
Nha Tử chậm rãi nói: “Người bình thường đều biết người cản thi đều cầm theo cờ chiêu hồn và chuông trấn hồn, khi cờ chiêu hồn được phất, chuông trấn hồn được rung, những thi thể được dán bùa trên trán ấy như nhận được mệnh lệnh mà đi theo người cản thi, loại hiện tượng này vẫn luôn rất khó giải thích, nghe thì có vẻ rất thần kỳ, nhưng kỳ thật còn có một truyền thuyết nữa không được lưu truyền rộng rãi, đó chính là chỉ dắt hồn này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận