Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 561

“Trường An, cậu kích động cái gì, chẳng lẽ xây dựng một toà tháp dưới lòng đất là chuyện rất khác thường sao?” Quả nhiên, cô Thu hoàn toàn không hiểu được vì sao tôi lại kích động như thế.
Nhưng ngay cả giọng điệu của tôi cũng đã thay đổi: “Không, không giống nhau, vốn dĩ chúng ta đều cho rằng nó ở dưới lòng đất sâu, vì sau hàng ngàn năm, dù có là một tòa tháp cao thì cũng có thể bị chôn vùi dưới đất, nhưng nếu ngay từ đầu nó đã ở dưới lòng đất thì sao?”
Cô Thu nói mình vẫn chưa hiểu lắm, cho dù ngay từ đầu đã ở dưới lòng đất, thì cũng chỉ là bị chôn sâu hơn một chút mà thôi.
“Chị Thu, không phải như thế, nếu phù đồ chín tầng là một tòa tháp bị chôn vùi dưới lòng đất thì trên mặt đất sẽ để lại chút dấu vết.” Tôi kích động nói.
Tuy nhiên, lời nhận xét của tôi không nhận được lời đồng tình, họ đều cảm thấy rằng dù có nhìn thấy dấu vết thì cũng đã biến mất sau bao nhiêu năm nắng thấm mưa bồi.
Tôi lại có suy nghĩ khác, bởi vì tôi đã từng đọc được trong “Tinh Quan Yếu Quyết”, có rất nhiều dấu vết không hề bị xoá bỏ, ví dụ như một số ngôi mộ lớn phải dựa vào phong thuỷ, mà tháp cũng cần đặt móng khi mới xây dựng, đặc biệt là những tòa tháp chôn sâu dưới lòng đất, chúng có yêu cầu cao hơn về việc đặt móng.
“Đầu tiên là phù đồ chín tầng, theo đúng nghĩa đen, có ít nhất chín tầng, cái này mọi người không thể phủ nhận đúng không?” Tôi khoa tay múa chân một chút.
Thấy bọn họ đều gật đầu, tôi mới tiếp tục nói: “Nhưng mọi người chớ quên, đây là khu vực ở phương Nam có nhiều mưa, lại còn ở trong rừng, đừng nói đến tháp chín tầng, dù chỉ đào năm sáu mét nói không chừng cũng đã gặp nước ngầm rồi.”
“Ý của cậu là, phù đồ chín tầng nhất định phải xây ở một nơi không có nước?” Lão Yên đặt câu hỏi.
Tôi lắc đầu: “Cái này tôi cũng không dám chắc, nhưng cho dù thế nào, khi xây dựng chắc chắn sẽ không có nước, ít nhất thì những người xây tháp cũng phải có biện pháp chống thấm, mà dấu vết do biện pháp đó để lại không dễ dàng xóa bỏ như vậy.”
“Khá lắm nhóc con!” Lão Yên vỗ vai tôi một cái.
Tôi mỉm cười ngượng ngùng, nói rằng mình chỉ máy móc học theo sách vở thôi, thao tác thực tế vẫn hơi khó khăn.
Nói một hồi lâu, phía bên cô Tứ vẫn chẳng có phản ứng gì, chờ tôi nói xong hết, thậm chí lão Yên và những người khác đều đã bị tôi thuyết phục, anh ấy mới nhẹ nhàng phủ định ý kiến của tôi.
“Tôi đã nói sai chỗ nào sao?” Tôi có chút khó hiểu, đối với “Tinh Quan Yếu Quyết”, tôi luôn rất tin tưởng, không chỉ bởi vì đó là đồ do tổ tiên tôi để lại, mà còn bởi vì nó quả thực đã cứu mạng tôi rất nhiều lần.
Sau một hồi cân nhắc, tôi cũng nhận ra rằng chỉ cần hiểu rõ cuốn sách này, tôi có thể dễ dàng tìm ra những lăng một ẩn thông qua các ngôi sao trên bầu trời.
“Lời cậu nói đều đúng.”
“Vậy vì sao…”
“Không liên quan gì đến những thứ này.” Cô Tứ lắc đầu: “Nếu phù đồ chín tầng tuân theo những quy luật này, sao lại bị chôn vùi dưới lòng đất bao nhiêu năm như thế?”
Tôi lập tức không nói nên lời, ý của anh ấy là phán đoán của tôi đều đúng, nhưng phù đồ chín tầng lại không theo quy luật này sao?
Cô Tứ thấy tôi có chút không vui, đột nhiên bật cười, chỉ vào lão Hàm đang đứng ở bên ngoài: “Tôi biết người này, tuy rằng theo tôi bản lĩnh của ông ta cũng chỉ ở mức thường thường bậc trung, nhưng không thể không nói, nếu so sánh với mấy cậu, thủ đoạn trộm mộ của ông ta rất cao siêu!
Thậm chí ngay cả lão Yên cũng không thể so sánh nổi với ông ta, nhưng nếu mọi chuyện đều tuân theo quy luật đơn giản như vậy, ông ta đã sớm đưa Kim Địa Tạng đi rồi, căn bản sẽ không phải ngồi chờ ở chỗ này đâu.”
“Ông ta lợi hại hơn lão Yên sao?” Tôi nhìn ông lão đang đội khăn trùm đầu kia, thật sự tôi không nhìn được ra ông ta có gì khác biệt.
Lão Yên lau mặt: “Thật xấu hổ. Tuy rằng tôi tự nhân mình tuyệt đối sẽ không thua đối phương, nhưng xét về thủ đoạn trộm mộ, quả thực tôi còn kém hơn ông ta rất nhiều, đám người này chẳng kiêng kị gì cả.”
Tôi có thể nghe ra sự khinh thường trong lời nói của lão Yên, dường như ông ấy không nghĩ thủ đoạn trộm mộ của lão Hàm cao hơn mình thì có gì là ghê gớm.
Cô Tứ nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lão Yên, ông không cần so sánh với ông ta! Thứ ông giỏi không phải là trộm mộ, tuy rằng ngày xưa cũng nhờ bản lĩnh trộm mộ mà ông mới được thầy mình để ý, nhưng thứ ông am hiểu nhất vẫn là lãnh đạo.”
Vừa nghe cô Tứ nói như vậy, tôi đã cảm thấy có gì đó không bình thường, tuy rằng tôi âm thầm hiểu rõ tuổi tác của cô Tứ nhất định không trẻ như vẻ bề ngoài. Nhưng nhìn một người có khuôn mặt tầm 27 đến 28 tuổi, dùng dáng vẻ người lớn để khuyên nhủ một người đã ngoài 50 tuổi, tôi tin rất ít người nhìn thấy cảnh này mà không thấy thắc mắc.
“Cô Tứ, lời nói của ngài chỉ dùng để an ủi tôi thôi, lão Yên tôi đâu phải loại người không chấp nhận được thắng thua, chỉ là tôi không quen nhìn hành vi của đám châu chấu phương Bắc mà thôi!
Hơn nữa, mấy năm nay bọn họ đã phá hủy không ít lăng mộ cổ, vốn tưởng rằng tên lão Hàm này là người biết an phận, không ngờ được ông ta lại cấu kết với người nước ngoài, tục ngữ nói trộm cũng phải có đạo của trộm, ấy vậy mà lão già này còn quên mất cả cội nguồn.” Lão Yên mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận