Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 445

Tôi lộ ra thần sắc vui mừng: "Anh vừa nói gì, Côn Bố trở về rồi sao? Anh ấy đang ở đâu?"
Vừa nói tôi vừa đẩy Nha Tử ra, đang định tiến vào 701 thì Nha Tử liền giữ tôi lại nói: "Trường An, thật không ngờ cậu là tên đàn ông phụ lòng, vậy mà muốn vứt bỏ tôi.”
Trên trán tôi nổi đầy vạch đen, chỉ muốn trực tiếp mở đầu của anh ta ra xem bên trong đó đang chứa những gì.
"Bớt càn quấy đi. Côn Bố trở về từ lúc nào vậy?” Lão Yên hất tay của Nha Tử đang ôm tôi ra, vẻ mặt cũng tương đối kích động.
Tôi có thể hiểu tâm trạng của ông ấy, bởi vì từ lúc Côn Bố rời đi, không ai có thể chắc chắn được liệu anh ấy có còn quay về nữa không?
Mà Miêu Cương nhất định phải có Cổ Vương tọa trấn, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra sai lầm, vì vậy nếu trong thời gian ngắn Côn Bố không tìm được Cổ Vương kế nhiệm, anh ấy nhất định sẽ phải ở lại Miêu Cương để ổn định thế cục, nhưng không ngờ anh ấy không những đã trở về mà còn quay về nhanh như vậy…
Nha Tử bĩu môi, vốn muốn trình diễn một vở bi kịch, nhưng lại bị ánh mắt của lão Yên dọa cho rụt lại, cho nên đành phải mở miệng nói: "Hôm nay anh ta cũng vừa về tới, nhưng có chuyện mà các người không biết, trông anh ta còn đáng sợ hơn cả trước kia..."
Nhưng chúng tôi lại không nghe lọt được câu nói phía sau của Nha Tử, chỉ ném chìa khóa xe vào ngực của anh ta rồi vọt vào.
Côn Bố rõ ràng là vừa tới không lâu, anh ấy đang ngồi trong văn phòng của lão Yên, dưới chân là một chiếc ba lô màu đen đang phồng to, không biết trong đó đang đựng thứ gì.
Tuy đang là mùa đông nhưng anh ấy dường như không biết đến ấm lạnh, chỉ thấy anh ấy mặc trên người một cái áo sơ mi đen, bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng màu đen, cả người còn lạnh hơn mùa đông năm nay.
"Côn Bố...” Lão Yên kêu lên một tiếng, Côn Bố ngẩng đầu lên đáp lại, khiến tôi lập tức kinh ngạc đến mức giật nảy mình.
Mà điều này cũng không phải là do anh ấy đã thay đổi nhiều, chỉ là khí tức lạnh lùng ở trên người của anh ấy càng thêm lạnh, giống như không chuyện gì có thể lay chuyển được anh ấy.
Lão Yên vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lúc Côn Bố vừa ngẩng đầu lên đã khiến ông ấy dường như quên mất điều mình muốn nói, chỉ sững người đứng ở nơi đó.
Côn Bố gật nhẹ đầu với chúng tôi, sau đó thản nhiên nói: “Tôi về rồi.”
Tuy rằng trên mặt của anh ấy không có biểu tình gì, nhưng tôi biết anh ấy đang cảm thấy rất vui, nếu không anh ấy đã không ở chỗ này chờ rồi.
"Miêu Cương bên kia...” Cuối cùng lão Yên cũng phản ứng lại, sau đó xoa hai tay vào nhau: "Cậu đã giải quyết xong hết rồi sao?"
Sắc mặt của Côn Bố hơi thay đổi, sau đó lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt: “Lão Yên, tôi bị Miêu Cương xóa tên rồi.”
Lời nói của Côn Bố giống như một quả bom nặng ký, vừa nổ một phát đã khiến tôi và lão Yên bàng hoàng đến mức không nói nên lời hồi lâu, nhưng điều khiến tôi chấn kinh chính là với bản lĩnh của Côn Bố thì làm sao anh ấy lại bị Miêu Cương xoá tên được?
Vì có liên quan đến Côn Bố nên tôi đã cố ý tìm hiểu thêm về Miêu Cương, mà Miêu Cương cũng không phải là một khối bền chắc như thép, bọn họ được chia thành nhiều thế lực, chỉ là thế lực ở chỗ Côn Bố là lớn nhất nên các thế lực nhỏ khác đều lấy bọn họ làm chủ mà thôi.
Nguyên nhân lớn nhất của việc này cũng là vì bọn họ có một Cổ Vương như Côn Bố, nhưng hiện tại bọn họ vậy mà lại xóa tên của Cổ Vương nhà mình rồi?
Cho dù có nghĩ thế nào thì tôi cũng đều cảm thấy đầu óc của đám người Miêu Cương này có phải bị hỏng rồi không, không có Côn Bố, Trát Tây lại chết rồi, chẳng lẽ bọn họ không sợ những thế lực khác sẽ nhân cơ hội này mà đối phó bọn họ sao?
"Cậu có sao không?” Lão Yên lộ ra vẻ mặt lo lắng hỏi.
Tôi liếc nhìn lão Yên với vẻ kỳ lạ, ngoại trừ vừa rồi biểu tình của Côn Bố có chút thay đổi ra thì sau đó tâm tình của anh ấy không hề có chút dao động nào, cho nên lão Yên cũng không cần phải lo lắng như vậy.
Côn Bố lắc đầu: "Dù sao tôi cũng là Cổ Vương, cho dù có bị xóa tên thì bọn họ cũng sẽ không dám đi quá xa.”
“Không được, cậu đi với tôi để tôi xem thử.” Lão Yên sốt ruột đến hoảng hốt, vội vàng bước tới nắm lấy cánh tay của Côn Bố rồi kéo anh ấy lao ra khỏi văn phòng, khiến tôi xem mà sững sờ trong giây lát.
Lúc này tôi mới đột nhiên kịp phản ứng lại câu hỏi có sao không của lão Yên cũng không phải hoàn toàn chỉ mỗi tâm trạng của Côn Bố, sau đó lại nhớ đến câu trả lời của Côn Bố với lão Yên, khiến lòng tôi giật mình một cái rồi vội vàng đi theo.
Nhưng Côn Bố đã dừng lại và đứng bất động ở bên ngoài văn phòng: “Lão Yên, ông không cần phải làm ầm ĩ lên như thế."
"Như vậy sao được, dựa theo quy định của Miêu Cương...” Lão Yên càng trở nên nóng nảy.
Nhưng ông ấy còn chưa kịp nói xong thì đã bị Côn Bố cắt ngang: “Lão Yên, tôi tự có chừng mực!"
Nói xong, anh ấy đã quay lại văn phòng, cầm balo lên rồi đi ra khỏi 701, nhưng trước khi rời đi anh ấy đã vứt xuống một câu có nhiệm vụ thì đến chỗ cũ tìm anh ấy, mà bộ dạng đó quả thực còn lạnh lẽo hơn trước kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận