Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 649

“Hay là để tôi tạo ra chút hỗn loạn, ít nhất cũng khám phá được hư thực?" Ánh mắt của cô Thu lóe lên.
Không cần nói thì cũng biết hỗn loạn mà cô ấy đang nói là gì, nhưng tôi đã nắm lấy cánh tay của cô ấy rồi nói: "Chị Thu đừng gây rối, chị phải tin vào lão Yên. Tất cả những gì chúng ta phải làm bây giờ là chờ đợi!”
"Tôi… " Cô Thu còn muốn nói thêm, nhưng đã bị tôi không nhịn được mà cảnh cáo: "Mọi người đều biết chuyện này có gì đó là lạ, cho nên lúc này tốt nhất là nên lấy tĩnh chế động!"
Cô ấy nhìn thoáng qua cánh cửa đã đóng chặt rồi lại nhìn mặt trời đã xuống được nửa đường, sau đó lông mày nhíu lại thật sâu, nhưng cuối cùng vẫn buồn bực không lên tiếng mà bước sang một bên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyện này không đơn giản, nếu cô Thu gây ra đại họa thì ngược lại sẽ không dễ dàng kết thúc.
"Nhóc con, cậu là gì của lão Yên?" Tôi vừa an ủi cô Thu ở phía bên này, người có bộ râu cá trê đã đột nhiên lên tiếng.
Tôi cảnh giác mà liếc nhìn ông ta, sau đó mặt không cảm xúc nói: "Ông đưa chúng tôi đến đây, chẳng lẽ còn không biết tôi là gì của ông ấy sao?"
“Tức giận đến vậy à, nhóc con, cậu nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tôi đến tiếp các người đến đây, nếu đổi thành những người khác... Chậc chậc, nghe nói lão Yên đã tìm được một học trò trẻ tuổi, chắc hẳn là cậu rồi?”
Tôi vểnh tai lên, vừa nghe đến phần quan trọng thì ông ta đã đột nhiên thay đổi chủ đề.
“Nếu ông đã biết rồi thì cần gì phải hỏi nữa?” Tôi không nhìn ông ta nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng kín kia.
Người có bộ râu cá trê đột nhiên mỉm cười: “Cậu rất không tệ, ánh mắt của lão Yên trước sau như một đều độc như vậy.”
Tôi không biết lời nói của ông ta là đang lấy lòng hay là châm chọc, cho nên tôi chỉ giả vờ không nghe thấy, đồng thời trong lòng tôi còn thầm nghĩ về điều đó.
Tôi đã từng đi lính và đã chứng kiến không ít tranh đấu, cũng đã từng chứng kiến có người cứ như vậy bị bắt đi mà không bao giờ quay trở lại nữa, cho nên trong lòng tôi mới cảm thấy không nắm chắc như thế.
Nhưng lúc này tôi quả thật không thể hiểu được, lão Yên đã làm gì mà bị đối xử như vậy?
Thấy trời đã tối hẳn, trên thân của tất cả chúng tôi đều bị thương, hơn nữa chúng tôi đã đứng ở đây cả buổi chiều nên ai cũng không thể chịu nổi nữa, cộng thêm việc nhiệt độ đột ngột giảm xuống đã khiến chúng tôi rét vì tuyết, lạnh vì sương.
Đặc biệt là cô Thu, môi cô ấy tím tái vì lạnh, dù cô ấy không ngừng xoay quanh thì cũng chẳng có ích gì.
Tôi nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, sau đó nhìn chằm chằm vào người có bộ râu cá trê nói: "Chắc ông cũng không muốn chúng tôi bị chết cóng, đúng không?"
"Người anh em cậu đang nói gì vậy?" Người có bộ râu cá trê trừng mắt như thể tôi đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo vậy.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Nếu đã không phải thì hiện tại là như thế nào đây? Chúng tôi phải bôn ba hai ngày hai đêm mới trở về Yến Kinh, đến nước còn chưa kịp uống thì đã chạy đến nơi này, chẳng lẽ ông không nhìn thấy chúng tôi có bộ dạng gì sao? Sao thế, ông còn không biết xấu hổ nói mình không muốn khiến chúng tôi chết cóng?”
“Ai u, người anh em này đừng tức giận như vậy, là do tôi sơ suất." Người đàn ông có bộ râu cá trê cười ha ha, nhưng giọng nói lại rất trầm thấp, khiến trong lòng tôi cảm thấy càng không nắm chắc, bộ dạng này của ông ta rõ ràng là đang không muốn làm phiền những người bên trong.
Có điều, ông ta đã yêu cầu lính canh mang đồ ăn nóng và phát cho mỗi người trong chúng tôi một chiếc áo khoác quân đội.
"Chị Thu, chị thấy tốt hơn chút nào chưa?" Tôi xích lại gần cô Thu và hỏi.
Cô ấy gật nhẹ đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Trong phòng đèn đã bật sáng, xuyên qua khe cửa trông rất lạnh lẽo.
Trong lòng tôi càng lúc càng hoảng loạn, nhưng bề ngoài lại rất bình tĩnh mà nhấp một ngụm nước đậu nóng rồi đặt bát sang một bên, sau đó nhấc chân đi về hướng căn phòng.
“Cậu đang làm gì vậy?” Người có bộ râu cá trê ngăn cản ở trước mặt tôi, sắc mặt không thay đổi.
Tôi lau miệng nói: "Không có gì, chúng tôi chấp hành nhiệm vụ trở về, tiếp theo nên làm gì còn cần lĩnh đội chỉ huy, cho nên có nói thế nào cũng không thể để chúng tôi đứng chờ hoài như vậy được phải không?”
Người có bộ râu cá trê cau mày: “Chờ thêm một tiếng nữa, nếu lão Yên vẫn không ra, vậy các cậu…”
Kẽo kẹt...
Lời nói của ông ta bị tiếng mở cửa đánh gãy, tôi ngẩng đầu thì nhìn thấy lão Yên đang từ trong nhà đi ra, nhưng lúc tôi nhìn qua khe hở thì đã không còn nhìn thấy người ngồi ở vị trí kia nữa.
Sắc mặt của lão Yên lại trông rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại như lửa đốt!
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Tôi giậm chân bước tới hỏi.
Nhưng lão Yên chỉ xua tay, sau đó quay đầu nhìn về phía người có bộ râu cá trê nói: "Đưa chúng tôi ra ngoài đi."
Người có bộ râu cá trê không nói một lời, chỉ dẫn chúng tôi đến bãi đậu xe. Sau khi lão Yên lên xe thì lại nhìn chằm chằm vào thân xác của Kim Địa Tạng hồi lâu nhưng không nói gì.
Người có bộ râu cá trê đưa chúng tôi đến Cục Di Tích Văn Hóa, dường như muốn nói gì đó, nhưng lão Yên cũng không cho ông ta cơ hội, cõng Kim Địa Tạng đi thẳng vào Cục Di Tích Văn Hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận