Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 707

Có lẽ là do những thi thể này đã được dùng thủ pháp đặc biệt để bảo tồn, cho nên nếu bỏ qua màu da trắng bất thường của bọn họ thì việc bọn họ đứng ở bên trong ô vuông thoạt nhìn như người sống.
Tôi chỉ cảm thấy ba hồn bảy phách của mình đã bị dọa mất một nửa, mà ở nơi này có tổng cộng mười ba bộ thi thể!
Hơn nữa, cách ăn mặc của những người này thoạt nhìn không thuộc về thôn Phong Thu.
"Oẹ!"
Tôi vịn tay vào vách tường và muốn nôn mửa, mặc dù bản thân đã thấy qua không ít thi thể, nhưng còn tươi mới như vậy thì vẫn là rất ít, mà điều gây chú ý của những cỗ thi thể này là cái lớn nhất thoạt nhìn chỉ mới năm sáu tuổi.
Tôi cố gắng chịu đựng cảm giác buồn nôn ở trong lòng, sau khi nhanh chóng chụp lại một bức ảnh xong thì định ra ngoài tìm lão Yên tính sổ, tôi cá là ông ấy đã đoán được cái gì rồi, nhưng lại không thèm nói bất cứ điều gì, cố tình khiến tôi cảm thấy ghê tởm một trận.
Cộc cộc...
Ngay lúc tôi đang định di chuyển thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, trong lòng tôi lộp bộp một cái, cũng may là vừa rồi tôi đã khôi phục ổ khóa về nguyên dạng, nếu không thì hiện tại hành tung đã bị lộ rồi.
Nhưng nơi này chỉ lớn có bấy nhiêu, chờ đến khi người này đi vào thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hết!
Tiếng bước chân càng lúc càng gần rồi dừng lại một chút, có lẽ là đối phương đang đứng ở phía trước bức tượng.
Tôi quét mắt một chút rồi lập tức quyết định trốn vào một cái ô vuông tối tăm gần đó, sau đó nín thở và đứng bất động.
Khoảng một phút sau, tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, tôi đang đứng ở trong ô vuông lập tức co cóng chân tay lại và giữ nhịp thở ở mức thấp nhất.
Tiếng bước chân đã tiến vào, khiến tôi sợ đến mức đứng sát vào ô vuông.
Nhưng điều làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm là người này không có cầm đèn, chỉ bước hai bước và mang hơi thở nặng nề chập trùng lên xuống ở trong bóng tối.
Tôi không biết người này đang làm gì, chỉ biết là khoảng năm sáu phút sau thì người này đã bước ra ngoài, nhưng ngay lúc tôi nghe thấy tiếng khóa cửa thì trong lòng nhất thời lộp bộp một tiếng.
Không đúng... Mặc dù tôi đã khóa cửa rất kỹ, nhưng bản thân lại không nghe thấy tiếng mở cửa, mà là lúc nghe được tiếng bước chân mới trở nên cảnh giác!
Nói cách khác, người này không phải từ bên ngoài đi vào, mà người này đã ở bên trong ngay từ đầu!
Tôi nhanh chóng chạm vào con dao găm ở trong tay rồi từ từ cúi người xuống, mồ hôi lạnh rơi xuống từng giọt.
Lúc tôi tiến vào miếu Long Vương thì người này đã phát hiện ra, vậy thì người này rốt cuộc muốn làm gì?
Mọi âm thanh ở trong bóng tối đều được khuếch đại đến vô hạn, một chút tiếng gió lọt vào tai thôi cũng đã khiến tôi nơm nớp lo sợ hồi lâu, nhưng ngoại trừ những âm thanh này ra thì không còn âm thanh nào khác.
Tôi vịn tay vào ô vuông giấu xác rồi từ từ đứng dậy, trước khi cảm giác tê dại ở chân qua đi, một tiếng gió phá trời ập thẳng vào mặt.
Cùng với đó là một cỗ mùi tanh nồng nặc của cá hun tới khiến tôi suýt chút nữa đã nôn ra.
Tôi thuận theo đôi chân tê cứng của mình mà ngồi xuống, chỉ nghe “phịch” một tiếng, lưỡi dao sắc bén cắm sượt qua da đầu của tôi rồi cắm vào ô vuông, một đôi chân đi giày cao su đứng trước mặt tôi.
"Cậu là ai? Tại sao lại ở trong miếu Long Vương của chúng tôi?" Giọng nói xa lạ mang theo cách phát âm đặc trưng của thôn Phong Thu, thứ gã sử dụng chính là tiếng địa phương, nhưng cũng may là những lời này không quá khó, cho nên tôi vẫn hiểu được.
Người vừa khóa cửa này rõ ràng đã phát hiện ra tôi, nếu tôi buông lỏng cảnh giác thì có lẽ một tiếng “phịch” phát ra kia chính là đầu của tôi rồi.
Trong khoảnh khắc đối phương đang tra hỏi thì cũng là lúc tôi thấy rõ, trên tay của gã đang cầm một thanh xiên bắt cá, nếu đầu của tôi bị thứ này cắm vào thì chẳng phải đầu của tôi sẽ nứt ra như quả dưa hấu rồi sao?
Tôi không trả lời mà chỉ dùng dao găm nhử mồi một chút, sau đó chui vào chỗ trống rồi chạy ra ngoài.
Người này không thấy rõ tướng mạo tôi, tức là gã không biết tôi là ai, cứ như vậy tôi vẫn còn có thể chống chế.
Tôi ba chân bốn cẳng vọt tới cạnh cửa, chỉ thấy ổ khóa đang treo trên cửa cũng không thật sự bị khóa lại, dù sao việc khóa lại loại cửa này từ bên trong cũng không dễ dàng gì.
Tốc độ của gã cũng không chậm, không bao lâu đã theo sát phía sau tôi, ngay khi tay của tôi vừa đặt lên chốt cửa thì cũng là lúc gã vừa đâm thanh xiên bắt cá lại đây, vừa tra hỏi thân phận của tôi.
Cuối cùng, lúc gã khóa chặt thân phận của tôi ở trên người của mấy nhân viên từ bên ngoài đến thì tôi lại không thèm để ý đến, chỉ cần chết cũng không nhận là được!
Ngay khi xiên cá đâm về phía sau lưng tôi thì cũng là lúc tôi nghiêng người nhảy sang một bên, sau đó giơ con dao găm lên rồi mang theo tư thế liều mạng đối mặt với gã.
Gã vội vàng thu cây xiên cá lại để ngăn tôi, nhưng thế lao về phía trước của tôi đột nhiên dừng lại, cả người ngã về phía sau, sau đó thuận thế phá cửa rồi trực tiếp lăn ra khỏi miếu Long Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận