Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 622

Vừa rồi tôi chỉ thoáng nhìn, đã sợ đến mức sắc mặt không còn chút máu. Lúc này nhìn thấy rõ ràng, tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Nha Tử lại muốn làm kẻ đào ngũ, bởi vì tôi cũng nhịn không được muốn rút lui, chỉ muốn thoát khỏi nơi này, còn chuyện về sau cũng không có lòng để suy nghĩ.
Tôi nhìn thấy phía trước là hai tiểu quỷ có diện mạo vô cùng dữ tợn, một bên trái và một bên phải đang đè một người phụ nữ tóc bạc, một tiểu quỷ khác thì đứng trước mặt người phụ nữ này, dùng một tay nắm cằm của bà ta, một cái tay khác cầm kìm sắt kẹp lấy đầu lưỡi của bà ta, đầu tiên là kéo căng, tiếp theo là từ từ kéo lấy... sau đó một chiếc lưỡi đỏ tươi được rút ra.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Đầu lưỡi đã dài ra với tốc độ không thể tưởng tượng được, mỗi khi đầu lưỡi dài ra, tiểu quỷ lại lặp lại hành động tương tự.
Người phụ nữ chỉ có thể rên rỉ đau đớn vì lưỡi bị rút ra, cằm và quần áo dính đầy máu tươi.
Đây là địa ngục Bạt Thiệt.
Tầng thứ nhất của mười tám tầng địa ngục. Phàm là người khi còn sống thích châm ngòi ly gián, bàn chuyện thị phi, vu khống và làm hại người khác, sau khi chết sẽ bị đưa vào địa ngục rút lưỡi, tiểu quỷ sẽ bẻ miệng của người đó, dùng kìm sắt kẹp lấy đầu lưỡi rồi rút nó ra...
Lúc này, cảnh tượng này đang diễn ra ngay trước mắt chúng tôi, bộ dạng đẫm máu đó thực sự khiến chúng tôi mất hết dũng khí để tiếp tục tiến lên tìm tòi nghiên cứu!
Nha Tử nhìn thấy sự do dự của tôi, hỏi tôi hiện tại có muốn rút lui hay không, nhưng tôi lại lắc đầu: "Không sao, chỉ là hình ảnh mà thôi!"
Tôi buộc mình phải bình tĩnh lại, đúng vậy, đây là hình ảnh, tuy rằng hình ảnh là thật, nhưng cho dù có nói thế nào thì tôi cũng không tin thứ này là có thật.
"Không, không phải, bọn chúng là thật."
Nha Tử lộ ra vẻ mặt thê lương nói: "Cậu có bao giờ nghĩ tới phù đồ chín tầng này có khả năng chính là mười tám tầng địa ngục không? Địa Tạng Vương Bồ Tát đã từng nói: “Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục”, cho nên nơi chôn xương của ngài ấy vừa hay chính là mười tám tầng địa ngục…”
Tôi thô lỗ ngắt lời anh ta: “Không thể nào! Trên thế giới này làm gì có địa ngục tồn tại.”
Nhất Tử ấp úng ngậm miệng, nhưng nhìn vẻ mặt này của anh ta thì rõ ràng là đã nhận định cái tầng này chính là mười tám tầng địa ngục.
Tôi cũng không dám tưởng tượng rằng tầng thứ năm của phù đồ chín tầng này hóa ra là mười tám tầng địa ngục, làm sao chúng tôi có thể vượt qua được đây, chẳng lẽ phải nếm thử toàn bộ mười tám loại hình phạt này sao?
Mười tám tầng địa ngục được chia thành địa ngục Bạt Thiệt, địa ngục Tiễn Đao, địa ngục Nghiệt Kính, địa ngục Chung Lưng, địa ngục Đồng Trụ, địa ngục Đao Sơn, địa ngục Băng Sơn, vân vân… Mà các tầng ở nơi này không đề cập đến không gian trên và dưới, mà là sự khác biệt về thời gian và hình phạt, đặc biệt là sự khác biệt về thời gian càng rõ ràng hơn.
Tầng thứ nhất địa ngục Bạt Thiệt dùng 3.750 năm ở nhân gian làm thành một ngày, trong khi tầng thứ hai địa ngục Tiễn Đao dùng 7.500 năm ở nhân gian làm thành một ngày, thời gian thi hành án của mỗi tầng địa ngục tiếp theo sẽ tăng gấp đôi thời gian thi hành án ở tầng trước, có thể nói là càng về sau hình phạt sẽ càng nặng hơn, thời gian cũng dài hơn, quả thực là sống không bằng chết.
Sau khi nhìn thấy địa ngục Bạt Thiệt, tôi đã biết chính xác đằng sau mình sẽ gặp phải dạng tình huống gì, nên hai chân đều đang phát run.
Nha Tử nắm lấy quần áo của tôi: "Trường An, chúng ta lui về phía sau đi, nói không chừng còn có một lối vào khác có thể dẫn thẳng lên tầng sáu?"
"Đừng ảo tưởng!" Tôi trực tiếp giội một chậu nước lạnh vào anh ta.
Nha Tử ấp úng hỏi tôi liệu anh ta có thể tháo kính râm ra không, như vậy ít nhất thì anh ta cũng không phải gánh chịu tâm lý sợ hãi, nhưng điểm này cũng bị tôi từ chối, tôi nói với anh ta là trừ phi đó là thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, nếu không thì cho dù có như thế nào cũng không được phép gỡ kính râm xuống.
"Đương nhiên, cũng có một tin tức tốt."
Tôi cố gắng xoa dịu bầu không khí ngột ngạt, sau đó chỉ tay vào tiểu quỷ ở trước mặt mình: "Chúng ta đều biết rất rõ mười tám tầng địa ngục này tượng trưng cho điều gì. Cho dù đám người lão Hàm đã tiến vào trong tháp trước chúng ta đi nữa thì cũng không nhất định bọn họ có thể nhanh chóng vượt qua được!
Tôi nghi ngờ tất cả chúng ta đều đã bị mắc kẹt ở tầng này. Nếu chúng ta có thể vượt qua được, nói không chừng còn có thể nhìn thấy đám người lão Yên ở tầng sáu."
"Thật sao?" Nha Tử lộ ra vẻ không tin mà hỏi.
Tôi gật nhẹ đầu: “Hiện tại anh nhất định phải tin như thế, đi thôi.”
Tôi gần như kéo Nha Tử tiến về phía trước, nhưng khi bản thân sắp đi đến trước mặt tiểu quỷ thì lại cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ an toàn, nên tôi lại trực tiếp lấy một bó dây thừng buộc từ trong túi ra rồi buộc hai chúng tôi lại với nhau, mà hành động này của tôi cũng khiến Nha Tử bớt sợ hãi hơn.
Cuối cùng, ngay khi chúng tôi đi đến trước mặt tiểu quỷ, nó dường như không nhìn thấy ai nữa, mà chỉ dùng kìm sắt kẹp lấy đầu lưỡi của người phụ nữ ở trước mặt, còn hai tiểu quỷ đang ôm người phụ nữ thì lại lộ ra ánh mắt kỳ quái mà liếc nhìn chúng tôi, có lẽ là do không hiểu tại sao hai người chúng tôi lại xuất hiện ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận