Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 131: Hình Người Đồng Thau

Sau đó Nha Tử lấy một cuốn sổ ra ghi ghi chép chép gì đó, miệng thì cứ lẩm bẩm mãi: “Khi nào trở về phải đưa cho thầy xem, ha ha, xem lần này ông ấy có hối hận đến xanh cả ruột không.”
Tôi và lão Yên chỉ biết nhìn nhau, nhỏ giọng nói: “Chúng ta cứ đánh bậy đánh bạ như vậy, chẳng lẽ lại trực tiếp đi vào một ngôi mộ của nước Thục cổ chứ?”
“Chúng ta cứ quan sát kỹ trước đã rồi hãy nói, tôi cứ có cảm giác nơi này hơi kỳ lạ.” Lão Yên nhíu mày, sau đó nhìn xung quanh: “Không còn vết máu của Côn Bố nữa rồi!”
Cô Thu cười ha hả, nói rằng ở đây chỉ có một con đường nên không cần phải dẫn đường.
Nói xong, cô ấy chậm rãi đi theo con đường phía trước, nhắm mắt làm ngơ trước bức tượng đồng thau ở bên cạnh, còn Nha Tử và lão Yên vẫn cầm camera chụp hình lia lịa.
Tôi cảm thấy rùng mình khi đi giữa những bức tượng hình người bằng đồng này. Tôi mới chỉ nghe nói đến di tích Tam Tinh Đôi nhưng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến cả, nên không có cảm giác như bây giờ.
Thoạt nhìn, mỗi một bức tượng hình người ở đây đều giống nhau y như đúc, nhưng khi xem xét kỹ hơn, chúng đều có những khác biệt nhỏ. Có bức tượng đeo mặt nạ, có bức tượng cầm trường mâu, chỉ có một điều… đôi mắt của chúng tuy thon dài nhưng đều đang trừng lớn, mỗi bước đi bạn đều có thể cảm nhận được chúng đang nhìn bạn chằm chằm!
“Mau tới đây!” Cô Thu đi phía trước đã bỏ rơi chúng tôi được một đoạn, lúc này lại đột nhiên hô lên.
Chúng tôi vội chạy tới, liền thấy cuối lối vào lăng mộ có một cánh cửa đá rất lớn, tuy nhiên cánh cửa đã mở ra, đồ vật bên trong hiện rõ trước mắt chúng tôi… vẫn là những bức tượng hình người bằng đồng thau, xong những bức tượng ở trong này lại vô cùng kỳ lạ, có đứng, có quỳ, thậm chí có bức chỉ tạc được một nửa, giống như có chuyện gì đó đột nhiên xảy ra khiến người ta không thể hoàn thành nốt bức tượng kia vậy.
“Mấy người tới rồi.” Ngay trong lúc chúng tôi còn đang kinh ngạc, một giọng nói khô khốc vang lên, tôi nhanh chóng bật đèn pin lên thì thấy Côn Bố mặc độ đồ đen tuyền đang dựa vào góc tường, sắc mặt anh ta hơi tái.
Vì cách ăn mặc của anh ta, nên nếu Côn Bố không lên tiếng thì sẽ chẳng có ai chú ý đến anh ta cả.
Lão Yên vội vàng chạy tới hỏi anh ta bị làm sao?
“Không có việc gì.” Anh ta lắc lắc đầu, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nơi này không phải là mộ của Tàm Tùng.”
Ừm?
Tôi bối rối nhìn Côn Bố, không hiểu anh ta phán đoán thế nào, đầu tiên, với những bức tượng đồng này thì không cần bàn cãi gì nữa, đây chính là một di chỉ của nước Thục cổ. Nhưng không thể nói chính xác được đây là đâu, bởi theo ghi chép lịch sử, các vị vua của nước Thục cổ dường như đều có thói quen tạo ra các bức tượng hình người, mà làm thế nào để phân biệt tượng của từng đời vua vẫn luôn là một bí ẩn.
Lão Yên nhìn thoáng qua căn thạch thất rồi khẽ gật đầu: “Không sai, đây hẳn là một ngôi mộ đột nhiên bị vứt bỏ mà không rõ nguyên nhân. Bất kể là xét từ quy mô cho tới phong cách, đều chưa được hoàn thiện.”
Côn Bố gật gật đầu, dường như không còn chút sức lực nào, lão Yên lại hỏi anh ta đã xảy ra chuyện gì?
“Tôi không biết.” Côn Bố trả lời: “Hình như tôi nhìn thấy một cái bóng, rồi tôi cứ đi theo cái bóng ấy, chỉ là ánh sáng lúc ấy rất mờ, không biết có phải tôi đã gặp ảo giác hay không.”
Anh ta nói liên tiếp hai câu như thế, rồi không có ý định nói gì thêm, chỉ bảo chúng tôi phải cẩn thận một chút.
Khi chúng tôi đang nói chuyện, cô Thu và Nha Tử đã đi một vòng quanh thạch thất này, trông cô Thu có vẻ chẳng có chút hứng thú nào: “Ngoại trừ mấy thứ trông giống đồng thau ra, còn lại chẳng có đồ vật giá trị nào cả. Mà mấy thứ bằng đầu thau đó đã bị đám khảo cổ học nghiên cứu sạch rồi, hừ, thật chẳng có gì thú vị.”
“Không phải.” Nha Tử lắc lắc đầu: “Bọn họ vẫn chưa nghiên cứu hết đâu. Những bức tượng đồng ở đây rất khác với những bức tượng đã được khai quật.”
Tất cả chúng tôi đều nhìn về phía Nha Tử, nếu nói về việc nghiên cứu những thứ này, không ai có tư cách lên tiếng hơn giáo sư Hứa cả, là học trò cưng của ông ấy, ngay từ nhỏ Nha Tử đã tiếp xúc với mấy thứ này, đương nhiên cậu ta cũng có chút ít bản lĩnh.
Chỉ thấy cậu ta chỉ tay vào một bức tượng đồng đang quỳ và nói: “Một bức tượng như vậy cũng đã được khai quật ở di chỉ Tam Tinh Đôi. Đó là một bức tượng quỳ dưới gốc cây thiêng để cầu nguyện thần linh. Tất cả các nghiên cứu đều chỉ ra rằng đó hẳn là một nô lệ. Nhưng mọi người nhìn pho tượng này đi, trên mặt nó còn đeo một chiếc mặt nạ bằng vàng, ở nước Thục cổ mặt nạ vàng tượng trưng cho địa vị tối cao, cho nên nơi này không hề giống với Tam Tinh Đôi.”
Lời nói của cậu ta đã khiến chúng tôi càng cảm thấy hứng thú hơn, nhưng tôi không biết gì về phương diện này, nên chỉ có thể đứng một bên nghe họ thảo luận.
Côn Bố, người cũng giống tôi, từ trong góc chậm rãi đứng dậy, thấy dáng vẻ suy yến của anh ta, tôi vừa định bước lên đỡ thì lại cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Tuy nhiên, trước khi tôi kịp phục hồi, anh ta đã lao vào tôi, lúc này tôi mới kịp nhận ra điểm không ổn đó là gì… chiếc găng tay trên tay anh ta đã biến mất!
Bởi vì anh ta cứ ngồi im một chỗ, hai tay nhét trong tay áo nên căn bản chúng tôi không hề chú ý tới, nhưng theo lời của Nha Tử và những người khác, chưa ai từng thấy Côn Bố tháo đôi găng tay của mình ra.
“Lão Yên!” Dưới tình thế cấp bách, tôi chỉ kịp hét lên một câu đã lập tức bị Côn Bố khống chế, đôi tay lạnh lẽo hệt như một khối băng ngàn năm của anh ta đã đặt trên cổ tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận