Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 303

Người kia cũng biết mình nói sai nên lập tức im lặng.
“Anh Ninh, hiện tại bọn họ thế nào rồi?” Tôi hỏi.
Ninh Viễn cười khổ: "Còn có thể thế nào? Toàn bộ đều đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, không biết có thể trị khỏi hay không."
Mà điều này cũng khiến tôi nhất thời không biết nên an ủi anh ta thế nào, ngược lại là Nha Tử lại cười ha hả nói: "Có thể giữ lại mạng sống đã là may mắn rồi, đừng đòi hỏi quá nhiều."
Tôi liếc nhìn Nha Tử, mặc dù không biết tại sao, nhưng tôi luôn có cảm giác anh ta đang nhắm vào các thành viên của đội khảo cổ này.
Để không làm cho bầu không khí trở nên khó xử hơn, tôi lên tiếng chào rồi cùng Nha Tử lái xe bò rời đi.
"Anh bị làm sao vậy, bọn họ từng đắc tội với anh à?” Tôi tò mò hỏi.
Sắc mặt của Nha Tử đen lại, sau đó lộ ra u ám quay đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của đám người Ninh Viễn: “Thầy tôi vốn là người của đội khảo cổ quốc gia.”
"Giáo sư Hứa là người của đội khảo cổ quốc gia?" Tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng coi như hiểu rõ, bởi vì tôi thấy phàm là những người tiến vào 701 thì ít nhiều gì cũng có chút lai lịch!
Bản thân lão Yên có xuất thân là Mô Kim hiệu úy, Côn Bố là Cổ Vương của Miêu Cương, Nha Tử là do giáo sư Hứa nhặt về, cô Thu thì chưa từng đề cập đến xuất thân, nhưng với một thân bản lĩnh kia của cô ấy thì không thể không có chuyện xưa nào.
Nha Tử gật nhẹ đầu: "Đúng vậy, vào hai mươi năm trước khi thầy nhặt được tôi thì ông ấy chính là chuyên gia trong đội khảo cổ, ông ấy chỉ mới rời khỏi đội khảo cổ trước một năm khi nhặt được tôi, sau đó bị lão Yên phát hiện rồi gia nhập vào 701.”
“Vậy sao ông ấy lại rời khỏi đội khảo cổ vậy?" Đánh giá từ thái độ của Nha Tử đối với đội khảo cổ quốc gia, ở trong đó chắc hẳn là phải có nguyên nhân nào đó.
Nha Tử hừ lạnh: “Bị đuổi ra chứ sao nữa, cái đám kia đúng là đồ không có mắt.”
Anh ta chỉ nói đúng một câu như vậy, cũng không có ý giải thích, mà tôi cũng rất thức thời không hỏi thêm câu nào nữa. Cho dù có là lý do gì, Nha Tử cũng không thể nói xấu thầy của mình ở sau lưng được.
Quả nhiên chỉ nghe Nha Tử nói: “Không phải là tôi không muốn nói cho cậu biết, nhưng do thầy đã từng dặn dò tôi không được nói ra, dù sao ở trong 701 cũng chỉ có tôi và lão Yên biết được chuyện này, mà lúc đó tôi còn nhỏ, sau khi nghe lén bọn họ nói chuyện thì mới biết được.”
“Anh thấy tôi có giống mật thám không?” Mặc dù trong lòng tôi rất tò mò, nhưng tôi cũng không phải là người thích đào bới tới tận cùng nên cũng không hỏi thêm gì.
Nha Tử cười khúc khích, một tay đặt lên xe bò, một tay khoát lên trên bả vai của tôi: “Anh em tốt, đợi lát nữa xuống dưới chân núi, anh đây sẽ mời cậu một chầu nhậu.”
“Đang là lúc nào rồi mà anh còn muốn nhậu nhẹt nữa? Nhanh đi lấy đồ rồi trở về thôi, nhìn dáng vẻ của lão Yên thì chuyện này hẳn rất khó xử lý.” Tôi thực sự khâm phục trước sự không tim không phổi của anh ta.
Nhưng Nha Tử lại không đồng tình, nói có lần nào mà chúng tôi không gặp phải chuyện khó xử lý đâu, chuyện không khó xử lý sao có thể đến lượt 701?
Tôi bị anh ta nói mà á khẩu không trả lời dược, nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy quả thật đúng là có chuyện như vậy, thế là cũng buông lỏng tâm tình mà cười cười nói nói với Nha Tử suốt dọc đường xuống núi.
Cảnh sát vũ trang ở dưới núi vẫn đang canh giữ ở nơi đó, ngay lúc vừa định kiểm tra, sau khi nhìn thấy hai người chúng tôi thì trung đội trưởng Tiêu đã ngăn lại.
"Hai người tính đi đâu vậy?" Trung đội trưởng Tiêu tự mình đi tới hỏi.
Ngay khi nghĩ đến việc vì sự tò mò của anh ta mà làm hại chúng tôi bị giày vò cả đêm hôm qua, khiến tôi không có mấy thiện cảm với anh ta, cho nên tôi lập tức không nhẹ không nặng mà nói: “Đi tới thị trấn phía trước đánh chén một bữa ngon.”
“Ngài Tiêu đây cũng muốn đi cùng sao?" Nha Tử càng bày tỏ sự không vui ngay trên khuôn mặt.
Trung đội trưởng Tiêu cũng không phải tên ngốc, mặc dù hai người chúng tôi đều không nói gì quá đáng, nhưng sắc mặt bày ra trước mắt, anh ta tự nhiên sẽ không đến trêu chọc.
“Vậy hai người đi đi, nếu cần cảnh sát vũ trang địa phương xuất lực thì nhớ báo với tôi một tiếng.” Anh ta xua tay.
Tôi đáp lại, sau đó một đường vào thị trấn cùng với Nha Tử.
Núi Diệp Gia nghèo, cho nên thị trấn này cũng chẳng khá hơn là bao, bởi vậy dù tôi và Nha Tử đã đi dạo một vòng, nhưng vẫn không tìm được thứ gì hữu ích.
"Ai ui, bộ não này của chúng ta có vấn đề rồi, ở một nơi thâm sơn cùng cốc này thì sao có thể tìm được thứ gì tốt chứ?” Nha Tử tìm tới một cửa hàng đã đóng cửa, sau đó ngồi xổm ở trước cửa tiệm nhà người ta rồi đau đầu nói.
Tôi đi theo ngồi xuống, cũng tràn đầy u sầu.
Trước khi chúng tôi đến đây, lão Yên đã kể cho chúng tôi nghe về tình hình trang bị hiện tại, hỏa lực chỉ có hai khẩu súng lục có loại đạn đặc chế của Thương Thần, cộng thêm một số dao găm và một số thứ không rõ công dụng khi chưa sử dụng tới.
Nếu chỉ dựa vào những thứ này, muốn đánh bại thứ trước khi khai quật cổ mộ đã chơi chết sáu người, bức điên hơn mười người, đây không phải là tự tìm chết sao?
Nhưng ở một thị trấn nhỏ thế này, thứ sắc bén nhất mà tôi nhìn thấy chính là con dao chặt xương ở quầy bán thịt.
Lộ trình đi từ nơi này đến huyện thành cũng không thuận tiện, bởi vì vừa rồi tôi có đi hỏi thăm thì xe buýt lên huyện mỗi ngày chỉ có một chuyến và khởi hành vào buổi sáng, cho nên nếu muốn đi thì chỉ có thể chờ đến ngày mai, sớm nhất cũng phải đến xế chiều ngày mai mới trở về được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận