Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 708

Sắc trời đen kịt, tôi vừa lăn một vòng ra ngoài là đã nhanh chóng đứng dậy, tiếp đó đẩy túi lên vai rồi lao vào đêm đen.
Lúc này không có ánh trăng, mà tôi cũng không dám bật đèn pin lên, cho nên chỉ có thể lần mò trong bóng tối và dựa vào trí nhớ của mình mà chạy trở về.
Tiếng bước chân lộc cộc ở phía sau lưng đã dán chặt lấy tôi, mà tôi chỉ có thể liều mạng gia tăng tốc độ, sợ mình chậm chân một chút thôi là sẽ bị đuổi kịp.
A?
Tôi đột nhiên dừng bước, vểnh tai lên cẩn thận nghe ngóng thì mới phát hiện ra tiếng bước chân vừa rồi còn theo đuổi không bỏ kia đã chậm rãi biến mất không biết từ lúc nào.
Gã không đuổi theo nữa sao?
Tôi nhìn cả hai phía một chút, nhưng lại phát hiện ra không biết từ lúc nào tôi đã chạy đến bờ biển, biển đêm yên tĩnh đến dọa người, ngay cả nước biển cũng chuyển sang màu đen, tiếng sóng biển đập vào bờ khiến lòng tôi run lên một cái, một cỗ sợ hãi không biết tên dần dần dâng lên trong lòng.
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt và cố gắng hết sức phớt lờ nỗi sợ hãi này, sau đó tự nói với mình đây là do tôi vừa mới nhìn thấy những thi thể trong căn phòng đó.
Nhưng ngay lúc này, khí lạnh ở trên người tôi lại càng lúc càng nặng, giống như có thứ gì đó đang hà một hơi lạnh lên cổ của tôi vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến việc lão Yên kêu tôi đi tìm mấy thứ trừ tà kia thì tôi lại không khỏi rùng mình một cái, chẳng lẽ ở nơi này thật sự có mấy thứ bẩn thỉu đang quấy phá sao?
Sau khi tôi liều mạng đè nén nỗi sợ hãi ở trong lòng, lúc này nhịp tim của tôi mới dần dần chậm lại.
“Hì hì!”
Nhưng đúng lúc này lại đột nhiên vang lên một trận tiếng cười quái dị, khiến tôi lập tức xoay người lại: “Ai?”
Tiếng cười vẫn không ngừng, như thể nó đang ở ngay bên cạnh tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy được.
Tôi lấy đèn pin trong ba lô ra và lập tức mở lên, chỉ thấy một ông già có bộ râu trắng đang đứng ở trước mặt tôi, ông ta há to miệng, chỉ để lộ hai chiếc răng cửa còn sót lại mà cười quái dị với tôi, toàn thân trông giống như một con ác quỷ muốn lấy mạng người vậy.
"Ông, ông là ai?" Tôi bị dọa cho lùi về phía sau hai bước, nhịp tim đột nhiên ngừng đập trong giây lát và gần như tắt thở.
Ông già nhe răng trợn mắt cười toe toét với tôi một lúc lâu, sau đó quay người bỏ đi.
Tôi thầm cảm thấy có gì đó quái lạ nên vội vàng đuổi theo ông ta, thuận tiện dùng bộ đàm phát tin tức cho lão Yên.
Ông già này hình như đang cố ý dụ dỗ tôi, chỉ cần tôi không theo kịp là ông ta sẽ đợi thêm một lát, mà điều này cũng khiến tôi thầm kinh hãi, ông già này thoạt nhìn ít nhất đã bảy mươi tám mươi tuổi, nhưng tốc độ của ông ta còn nhanh hơn cả tôi, tôi dám chắc chắn là mình đã dùng tốc độ nhanh nhất, nhưng nhiều lúc vẫn cần ông ta đợi.
Ông già này ở trong thôn quẹo tới đổi lui, nhưng những nơi chúng tôi đi qua đều là những con đường không thường xuyên có người qua lại.
Có đôi khi, cho dù ông ta có đi ngang qua nhà của một hộ ngư dân có bật đèn thì cũng không hề gây ra một chút động tĩnh nào, mà điều này khiến cho tôi có cảm giác như mình và bọn họ đang ở hai thế giới khác nhau.
“Ông muốn đưa tôi đi đâu vậy?” Tôi cảnh giác hỏi.
Ông ta rõ ràng là đang cố ý dụ dỗ tôi, nhưng mắt thấy chính mình càng chạy càng đến gần miếu Long Vương, tôi không thể không nghi ngờ người này chính là người đã chặn tôi ở trong miếu vừa rồi.
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy người ở trước mặt này càng khả nghi, nhưng ông ta vẫn trước sau không chịu trả lời mà chỉ bước về phía trước không ngừng.
Tôi chậm rãi lui về phía sau hai bước, mà ông ta giống như sau đầu mọc thêm con mắt mà dừng lại, cũng không nói lời nào, chỉ là thái độ này của ông ta rõ ràng là đang đợi tôi.
Tôi yêu cầu ông ta nói rõ mục đích, nếu không tôi sẽ không đi theo ông ta nữa, cuối cùng ông ta cũng chịu quay đầu lại, nhưng biểu lộ ở trên mặt lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi: “Cậu là người đã tiến vào miếu Long Vương đúng không?"
Tôi vội vàng kéo dài khoảng cách với ông ta, nhưng ông ta lại xua tay:
"Nhóc con, trên người cậu mang theo mùi lợn đặc trưng của miếu Long Vương, còn tôi là lần theo mùi vị kia tìm được cậu."
Tôi nắm chặt con dao găm, cả người bày ra tư thế tấn công, nhưng ông ta lại cười nói:
“Tôi không có ý xấu, chỉ là muốn hỏi cậu một chút chuyện.”
“Ông đang dụ dỗ kẻ ngốc à? Vừa rồi ở miếu Long Vương, ông chính là muốn một xiên đâm chết tôi!"
Tôi cười lạnh một tiếng.
Nhưng ông già này lại tỏ ra ngạc nhiên mà liếc mắt nhìn về phía tôi:
“Người muốn mạng của cậu không phải là tôi, mà là người kia.”
Nói xong, ông ta chỉ tay về phía sau, tôi lập tức quay đầu thì thấy có một người đang đứng ở phía sau lưng mình, tay trái cầm đèn lồng, tay phải cầm một thanh xiên cá.
Dáng dấp của người này cũng bình thường và không có gì lạ, nếu ném gã vào trong đám đông thì tuyệt đối sẽ không gây chú ý gì, nhưng đôi mắt kia thì lại rất đặc biệt.
Ánh mắt của gã không có một tia tình cảm, giống như một vũng nước đọng.
Gã chậm rãi mở miệng nói:
"Người xông vào miếu Long Vương là cậu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận