Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 169: Cương Thi Lông Xanh

“Ha ha, biết sợ là tốt!”
Tôi thầm nói một câu, tầm mắt dính chặt lên người cương thi lông trắng, hướng dao găm về phía móng tay của nó. Tôi hoàn toàn không né tránh đòn tấn công từ con cương thi nọ, bị nó cào vào người rất nhiều lần. Nhưng tôi cũng thành công tạo ra những tia lửa, buộc cương thi lông trắng phải liên tục lùi lại.
“Gã không thể điều khiển quá nhiều cương thi cùng một lúc đâu, mau lên!” Lão Yên hét lên một câu, nhưng rõ ràng ông ấy đã sắp không thở nổi nữa.
Tôi không trả lời anh ấy, lại liều mạng mà nhận thêm một vết thương nữa trên người để vớ lấy một nắm cỏ khô trên mặt đất.
Tạch!
Dao găm lại chạm vào móng vuốt của cương thi lông trắng, khoảnh khắc tia lửa xuất hiện, tôi tung nắm cỏ khô ra. Chỉ nháy mắt, cỏ khô đã bắt lửa và bốc cháy, ngọn lửa bùng cháy dọc theo cánh tay của cương thi lông trắng.
Cương thi lông trắng phát ra âm thanh ô ô ô, chậm chạp lùi lại mấy bước. Đúng lúc này, tiếng chuông của tên cản thi càng trở nên dồn dập, đôi mắt của con cương thi lông trắng vốn đang rút lui từ từ chuyển thành màu đỏ, lớp lông mao màu trắng trên người nó cũng theo đó mà biến mất, thay vào đó là một lớp lông màu xanh.
Tôi lập tức bùng nổ: “Lão Yên, sao thứ này còn có thể thăng cấp được thế?”
“Ông đây biết thế quái nào được, tên cản thi này có gì rất lạ!” Không biết lão Yên đã tiến tới cạnh tôi từ lúc nào: “Nhưng cũng may là con cương thi lông trắng này chỉ thăng một cấp, những thứ vừa rồi không thể dùng được nữa đâu, cậu cố gắng kéo chân nó thêm một lúc, để tôi nghĩ cách giải quyết tên cản thi kia!”
Nghe ông ấy nói như vậy, lúc này tôi mới nhận ra những thi thể vây công lão Yên không biết đã ngã xuống đất từ lúc nào, xem ra tên cản thi kia đã dồn toàn bộ sự chú ý vào người con cương thi lông trắng kia rồi, không, hiện giờ phải gọi là cương thi lông xanh.
Tuy rằng điều này gây cho tôi rất nhiều áp lực, nhưng ít nhất tôi không còn phải lo lắng cho lão Yên nữa, vừa nghe ông ấy nói muốn giải quyết tên cản thi kia, tôi liền hét lên: “Ông cứ trực tiếp nã súng vào tên kia không phải xong rồi sao?”
Nói xong câu đó tôi chẳng còn cơ hội lên tiếng nữa, bởi vì con cương thi lông trắng trước mắt tôi đã hoàn toàn được bao phủ bởi một lớp lông màu xanh lục rồi!
Sau khi hoá thành cương thi lông xanh, ngọn lửa bình thường đã chẳng thể gây tổn hại gì cho nó nữa, chỉ thấy nó nhẹ nhàng dập tắt ngọn lửa, rồi nhảy thằng về hướng này, tốc độ phải nhanh hơn gấp đôi.
Tôi nhanh chóng lăn người xuống đất để tránh khỏi đòn tấn công của con cương thi lông xanh kia, rồi gân cổ lên hỏi lão yên cương thi lông xanh sợ gì?
Đối với đám cương thi này, tôi chỉ có một chút hiểu biết cơ bản mà thôi, chứ không nắm rõ được cương thi ở mỗi bậc sợ cái gì.
“Ánh mặt trời…” Không biết lão Yên đang làm cái gì, âm thanh của ông ấy có chút xa. Nghe xong câu trả lời của lão Yên, tôi đúng là khóc không ra nước mắt. Ánh mặt trời ư? Bây giờ cũng khoảng chín giờ tối rồi, ông lại bảo tôi thứ này sợ ánh mặt trời à?
Tôi còn chưa kịp chửi thành tiếng, con cương thi lông xanh kia lại nhào lên, nhìn tốc độ hành động của nó, trình độ của con này đã khác hoàn toàn với cương thi bình thường.
Nói chung, sở dĩ những thứ này được gọi là cương thi, chính là bởi vì cơ thể của chúng rất cứng, chỉ có thể nhảy lên để di chuyển, cho nên cho dù không thể đánh lại nhưng tôi vẫn có thể trốn tránh, tuy nhiên điều này chỉ đúng với cương thi lông tím, cương thi lông trắng hay cương thi lông đen mà thôi.
Một khi chúng đã hoá thành cương thi lông xanh, tứ chi của chúng sẽ trở nên mềm mại hơn và có thể thực hiện được một số động tác uốn lượn, còn khi đạt tới cấp Hạn Bạt, động tác của chúng sẽ giống hệt con người, thậm chí chỉ số thông minh cũng chẳng kém con người là bao.
Vốn dĩ trên người tôi đã có mấy vết thương khi đánh nhau với cương thi lông trắng, lúc này nếu phải đối đầu với cương thi lông xanh thì đúng là có chút quá sức.
Tôi không ngừng né tránh, nhưng tốc độ của con cương thi kia lại quá nhanh, ngay cả móng tay cũng cứng hơn trước, khi va chạm với dao găm của tôi, còn tạo ra một khoảng trống.
“Trường An, cẩn thận!”
Tôi nghe thấy tiếng hét của lão Yên, nhưng đã quá muộn, tôi chỉ cảm thấy dưới chân trượt một cái, cả người đã hoàn toàn ngã về phía sau.
Tôi vội cắm con dao găm xuống đất, rồi dùng cả hai tay nắm lấy bụi cây mà không dám buông ra, cho dù lòng bàn tay tôi đã dính đầy máu.
Thế nhưng không ai ngờ được ở đây lại có một cái hố, tôi nhìn xuống chỉ thấy một mảng đen ngòm, không biết sâu bao nhiêu nữa, nếu ngã xuống đó không chết cũng liệt nửa người.
“Ha hả, bọn chuột nhắt!”
Đúng lúc này, tên cản thi kia đã bước tới, cương thi lông xanh đứng ngay bên cạnh gã, dùng đôi mắt đỏ ngầu mà nhìn tôi chằm chằm.
Mà lão Yên cũng bị tên cản thi kia đẩy ngã xuống đất, trên người ông ấy đã dính đầy máu tươi, đặc biệt là trên đùi, những vết thương vừa được tôi băng bó đơn giản nay đều đã nứt ra, có chỗ còn trở nặng hơn rất nhiều.
Khoé mắt tôi như muốn nứt ra, tôi gọi lão Yên. Lão yên ngẩng đầu nhìn tôi, thoạt trông gương mặt của ông ấy đã già đi rất nhiều, sau đó ông ấy ấp úng nói: “Nhóc con, không ngờ được…chúng ta thế mà, thế mà lại bị lật thuyền trong mương rồi.”
Nói xong câu đó, lão Yên lập tức ngất đi. Tôi liên tục hét lên mấy tiếng, nhưng ông ấy chẳng có chút phản ứng nào.
“Mày đã làm gì ông ấy rồi?” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía tên cản thi kia.
Tên cản thi kia âm trầm nói: “Dám tơ tưởng làm phiền lăng mộ của tổ tiên tao, chúng mày sẽ phải chết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận