Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 151: Mẫu Cổ

“Không đâu, chúng ta vẫn có thể đi.” Côn Bố xoa xoa tay: “Chướng khí này không độc như chúng ta tưởng tượng, sở dĩ ảnh cổ phải bỏ mạng là vì bị đám sâu bọ kia quấy phá, hơn nữa, tôi còn phát hiện ra một con đường có thể đi được!”
Chúng tôi nhìn về phía Côn Bố với vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, xem ra lý do khiến anh ta bị lật thuyền trong mương là vì để tìm ra con đường này, nếu không anh ta cũng có thể rút lui một cách an toàn và nhanh chóng.
Lão Yên hưng phấn chà xát tay, bảo chúng tôi thu dọn đồ đạc, chờ Côn Bố nghỉ ngơi xong thì mọi người sẽ xuất phát.
Côn Bố móc từ trong ngực ra mấy viên thuốc đen thui, chia cho mỗi người một viên rồi bảo chúng tôi uống vào, anh ta nói thuốc này có tác dụng chống lại độc tố của chướng khí.
Khoảng nửa tiếng sau, Côn Bố đứng dậy và yêu cầu chúng tôi quấn kín người lại, không để lộ một tấc da thịt nào, thậm chí anh ta còn bảo mọi người đeo kính râm lên, rồi tiện thể vẩy hùng hoàng lên người chúng tôi. Anh ta cũng bảo chúng tôi cố gắng giảm bớt hô hấp, rồi mới thả một con cổ trùng dài chừng một ngón trỏ ra ngoài, bảo chúng tôi đi theo con cổ trùng ấy.
“Mẫu cổ?” Lão Yên kinh ngạc kêu lên.
Tôi vội hỏi anh ấy mẫu cổ là gì, ông ấy nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Côn Bố, nói: “Là ảnh cổ, nhưng Côn Bố rất ít khi sử dụng.”
Tôi gật đầu tỏ ra đã hiểu, tuy rằng tôi không biết nhiều về cổ trùng, nhưng tôi cũng biết được tầm quan trọng của mẫu cổ trong giới chơi cổ, một khi mất mẫu cổ, toàn bộ cổ trùng nằm dưới sự khống chế của mẫu cổ cũng trở nên vô dụng.
“Là bởi vì ảnh cổ đã chết sao?” Tôi nói thầm một tiếng.
Lão Yên vỗ bả vai tôi, nói không chỉ có một con ảnh cổ thôi đâu. Xem ra dù Côn Bố đã phát hiện ra con đường kia, nhưng ảnh cổ bình thường không thể nào hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường rồi, cho nên chỉ có thể sử dụng tới mẫu cổ.
Tôi à một tiếng, còn muốn hỏi thêm một chút, Côn Bố lại đột nhiên quay lại nhìn lướt qua. Tôi hoảng sợ, cho rằng anh ta đang nhìn mình, nhưng qua vài giây sau lại nhận ra ánh mắt của anh ta đang xuyên qua tôi, nhìn về phía xa.
Tôi nhìn thoáng qua phía sau theo ánh mắt của anh ta, nhưng lại chẳng nhìn thấy gì cả.
“Hừ.” Côn Bố cười lạnh một tiếng, rồi thu hồi ánh mắt, bảo chúng tôi nhanh chóng đuổi kịp mẫu cổ.
Vừa mới bước vào làn chướng khí, tôi liền cảm thấy da đầu tê dại, ở bên ngoài trông làn chướng khí này dày đặc vô cùng, thế nhưng có hơn phân nửa là mấy con côn trùng biết bay màu trắng, trông dáng vẻ của bọn chúng không khác gì chướng khí, nếu chúng tôi mà không đi vào trong thì cơ bản không thể nào nhận ra được.
May là chúng tôi đã che chắn khắp cả người lại, không chừa ra một khe hở nhỏ nào, bởi vậy mới tránh được sự tấn công của những con côn trùng biết bay này.
Con đường mà Côn Bố đã nói kỳ thật không phải là một con đường thực sự, chỉ vì giữa làn chướng khí mù mịt này, chỉ có duy nhất đoạn đường ấy là nơi có chướng khí mỏng hơn.
Bởi vì chúng tôi đều đeo kính râm, nên mọi người đều đi rất chậm. Côn Bố đi trước, cô Thu đi sau cùng, còn tôi, lão Yên và Nha Tử đi ở giữa, tốc độ của chúng tôi có thể dùng tốc độ bò của loài rùa để hình dung.
Bởi vì trước đó Côn Bố đã dặn dò mọi người, cho nên chúng tôi không hề nói chuyện, ngay cả tốc độ hít thở cũng chậm hơn không ít.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi cảm thấy bầu không khí rất áp lực, nhưng nghĩ tới tình hình hiện tại, tôi chỉ có thể cố gắng chịu đựng!
Con đường này quanh co khúc khuỷu, ven đường đầy những bụi gai, khiến tốc độ di chuyển của chúng tôi vốn đã chậm nay lại càng chậm hơn, đi dược hai, ba phút rồi mà vẫn chẳng có tiến triển gì, chướng khí xung quanh vẫn mịt mù như cũ.
Nha Tử đi trước tôi, bởi vì cậu ta đã quen với việc đeo kính râm, nên có thể nói cậu ta là người đi lại thoải mái nhất trong số mấy người chúng tôi. Thỉnh thoảng Nha Tử sẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua tôi, mặc dù đã che kín mít mặt mũi nhưng tôi vẫn có thể nhận ra cậu ta đang nháy mắt với mình, bất đắc dĩ tôi đành phải bảo cậu ta để ý con đường dưới chân.
Sau một vài lần, Nha Tử nhận ra tôi không để ý tới mình nên cảm thấy nhàm chán, nhún nhún vai mấy cái rồi tiếp tục đi về phía trước.
“Mọi người cẩn thận một chút, đoạn đường phía trước càng có nhiều chướng khí hơn, côn trùng cũng càng ngày càng nhiều.” Côn Bố quay lại, dặn dò chúng tôi.
Kỳ thật không cần anh ta phải lên tiếng, mọi người cũng đã nhận ra. Chúng tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, bởi bình thường càng đi chướng khí phải càng nhạt đi mới phải, nhưng ngay từ đầu chướng khí ở đây đã không bình thường, nên chúng tôi cũng chẳng chú ý nhiều.
Côn Bố dùng một cây cậy để thăm dò đường phía trước, Nha Tử thong thả ung dung đi theo sau lưng anh ta, chẳng có chút lo lắng nào.
Đi được khoảng chừng mười mét, Côn Bố đột nhiên đi vòng lại, anh ta đi rất chậm. Lúc này Nha Tử quay đầu lại và không biết phải làm gì, tôi vừa định nhắc cậu ta nhìn đường thì đã nhận ra cơ thể cậu ta thấp đi một chút.
“Đừng nhúc nhích!”
Tôi hô một tiếng, cuống quýt chạy lại giữ chặt cậu ta, mà những hành động trong lúc vô thức đã khiến cơ thể Nha Tử chìm mất một nửa.
Côn Bố quay đầu lại nhìn thoáng qua, không rõ nguyên do tại sao, hỏi sao Nha Tử lại không đuổi kịp mình?
Nha Tử rầu rĩ không trả lời, tôi cũng không biết nên nói gì mới phải, ai mà ngờ được vào lúc này rồi cậu ta lại có thể phân tâm mà quay đầu ngó nghiêng chứ, còn vô ý giẫm vào không trung để đến nỗi lọt vào đầm lầy than bùn này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận