Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 358

“Đây là chỗ nào?” Tôi đứng lên đầu tiên, phát hiện nơi chúng tôi đang đứng giống như một thư viện khổng lồ với đầy những thẻ tre, những thẻ tre này trải qua hơn ngàn năm vẫn còn hoàn hảo, được sắp xếp chỉnh tề đặt ở trên giá nối tiếp nhau, nhìn qua cực kì đồ sộ.
Lão Yên liền mở một cuốn thẻ tre, nhìn lướt qua rồi nói: “Đây là Kim Văn?”
Giáo sư Hứa nghe vậy liền đi tới, sau khi xác định thì gật đầu: “Để tôi xem.”
Lão Yên gật đầu nói: “Nơi này nhiều người như vậy cũng chỉ có ông nghiên cứu về Kim Văn, cũng chỉ có ông mới xem được.”
Giáo sư Hứa sắp xếp ổn thỏa cho Nha Tử xong, lúc này mới đi về phía thẻ tre. Đầu tiên chúng tôi tìm một chỗ nghỉ tạm, trải qua một trận chiến nào là trúng độc nào là đánh nhau, mọi người đều đã kiệt sức.
Thương Thần từ sau khi xuống tới cũng không hề hé răng, anh ta đặt Dược Quán Tử trên mặt đất, chính mình thì ngồi ở bên cạnh ông ấy, giống như lão tăng nhập định!
“Thương Thần, cậu..... cũng đừng quá đau buồn.” Lão Yên há miệng nửa ngày, cũng chỉ nói ra được lời an ủi không có tính xây dựng như vậy.
Thương Thần thậm chí còn không nâng mí mắt lên, dường như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến anh ta.
Lão Yên nói đông nói tây nửa ngày mà không thấy anh ta có phản ứng gì, lúc này mới nặng lời: “Dược Quán Tử đi như vậy là muốn nhìn thấy bộ dạng nửa sống nửa chết này của cậu sao?”
Thương Thần đột nhiên ngẩng đầu: "Câm miệng!"
“Cậu rống lên với tôi thì có ích gì chứ, ai cũng biết Dược Quán Tử sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, hiện tại cậu ấy đi như thế này tất cả mọi người đều đau lòng, nhưng việc chúng ta phải làm không phải là ngồi đây than khóc, mà là an toàn ra khỏi cổ mộ, đây mới là công đạo tốt nhất đối với cậu ấy!" Lão Yên cũng nổi giận: “Ngày cậu mang Dược Quán Tử vào 701, không phải đã nghĩ tới rồi sao?”
Lời này đã hoàn toàn chọc giận Thương Thần, anh ta đột nhiên nhảy dựng lên, nhấc chân đá chiếc kệ sang một bên. Kệ đổ sụp xuống, những thẻ tre được cất giữ hơn ngàn năm rơi ầm ầm xuống đất, dính đầy bụi bặm.
“Đúng, là ông đây mang anh ta vào, sớm biết anh ta vào 701 sẽ đoản mệnh như vậy thì dù ông đây có chết cũng không lôi kéo anh ta.” Thương Thần gân cổ lên quát.
Anh ta rõ ràng là ngoài mạnh trong yếu, càng về sau tiếng hét đã có chút nghẹn ngào.
Lão Yên thở dài: “Cậu sai rồi.”
“Ông đây sai chỗ nào chứ?” Thương Thần giận dữ trừng mắt nhìn lão Yên, như muốn trút mọi oán hận trong lòng lên người ông ấy.
Lão Yên vừa cười nhạt vừa nói Dược Quán Tử trước lúc chết đã nói với ông ấy rằng bản thân sống đến tận hôm nay cũng là nhờ vào những dược liệu quý của 701. Cho dù hi sinh bản thân để cứu chúng tôi thì đó cũng là sự thật không thể xoá bỏ, cho nên việc Thương Thần đưa ông ấy vào 701 chính là một lựa chọn đúng đắn.
Thương Thần túm cổ áo lão Yên xách lên rồi nói: “Mẹ kiếp, đồ khốn kiếp.”
Lão Yên không hề tức giận mà túm ngược lấy cổ áo anh ta rồi hét lớn vào mặt: “Cậu nghĩ hai người các cậu trong hoàn cảnh nghèo túng đó thì Dược Quán Tử có thể sống được bao lâu hả?”
Thương Thần sắp nổi giận lần nữa, nhưng lão Yên đã lên tiếng trước: “Cậu dùng súng tự chế để giết người, lại bị người ta làm cho bị thương chỉ còn thoi thóp ra đó. Dược Quán Tử đã dùng hết sở học cả đời để cứu cậu, đồng thời còn khiến cho cơ thể vốn đã rất yếu của cậu ấy còn yếu hơn nữa, sao cậu không thừa nhận đi?”
“Tôi…” Thương Thần muốn đáp trả nhưng rõ ràng anh ta đã có chút chột dạ.
Lão Yên lại tiếp tục nói: “Nếu không phải cậu giết người đủ tàn nhẫn, tay súng cũng tốt, Dược Quán Tử có y thuật vô song thì cậu cho rằng tôi sẽ giúp cậu xoá bỏ tội danh và cho cậu gia nhập 701 à?”
Lão Yên càng nói càng tức, cuối cùng suýt nữa dí cả tay vào chóp mũi của Thương Thần: “Lúc đó sức khoẻ của cậu còn chưa hồi phục, Dược Quán Tử không yên lòng nên mới theo vào. Cậu có biết sau khi Dược Quán Tử vào đã sống như thế nào không?
Tôi gần như đã tôn thờ cậu ấy như một vị Bồ Tát sống, bây giờ cậu ấy xảy ra chuyện cậu lại quay sang trách 701? Để tôi nói cho cậu biết, cậu trách tôi cũng được, nhưng tuyệt đối không thể nói xấu sứ mệnh cao cả của 701 và quốc gia.”
Tôi thực sự khó chịu khi thấy lão Yên tranh cãi với Thương Thần, bởi vì khi nói mấy lời này tay ông ấy đã run rẩy, chứng tỏ ông ấy không hề muốn nói những lời này một chút nào, đó có thể là để chọc tức Thương Thần bởi vì vẻ ngoài đờ đẫn của anh ta thực sự rất đáng lo.
Thương Thần vô cùng tức giận khi nghe những lời của lão Yên, nhưng vì lời của ông ấy đều có lý nên anh ta chẳng biết phải phản bác lại như thế nào đành yên lặng một lúc, sau đó mới ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc.
Nhìn thấy anh ta như vậy, chúng tôi cũng rất khó chịu, anh ta là một người dù đổ máu cũng không rơi nước mắt, nhưng bây giờ lại khóc như một đứa trẻ bất lực.
“Anh và Dược Quán Tử…” Tôi thực sự không thể không hỏi được.
Bởi vì tính cách của anh ta và Dược Quán Tử hoàn toàn trái ngược nhau nên có vẻ như họ không thích hợp để chơi cùng, nhưng hiện tại dường như mối quan hệ của họ rất tốt.
Thương Thần vừa nghe tôi hỏi xong, anh ta dừng lại một lúc rồi nói: “Chắc cậu cũng cảm thấy kỳ lạ phải không? Hai người chúng tôi có khác biệt lớn như vậy lại có thể trở thành anh em được đúng không?”
Tôi mỉm cười, Thương Thần cũng cười theo, nhưng theo tôi thấy thì nụ cười của anh ta còn xấu hơn cả khóc.
“Chúng tôi lớn lên cùng nhau.” Thương Thần nói: “Nhà của Dược Quán Tử và nhà tôi vốn là thế giao, nhưng gia đình anh ta nhiều đời làm nghề y, đến thế hệ này thì xuất hiện một Thần Y là anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận