Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 304

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của thị trấn tồi tàn này, huyện thành cũng không nhất định có thể khá hơn bao nhiêu.
"Không quan tâm nữa, tìm một nơi làm no bụng trước rồi lại nói tiếp.” Mắt thấy mặt trời đã sắp lên tới đỉnh rồi, Nha Tử đứng dậy vỗ nhẹ mông, sau đó lại quấn áo khoác vào rồi đi loanh quanh trong thị trấn.
Tôi nhìn Nha Tử đầy bội phục, giây tiếp theo cũng đi theo anh ta, dù sao cũng bận rộn cả buổi sáng, lại giày vò cho đến tận bây giờ cũng chưa ăn được gì, quả thật là có hơi đói.
Thị trấn không lớn, tổng cộng chỉ có một tiệm cơm, cho nên Nha Tử và tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải đi vào.
“Hai anh muốn ăn gì?” Chúng tôi vừa bước vào đã được một thanh niên trạc tuổi chúng tôi tiến lên tiếp đón.
Tôi và Nha Tử nhìn thoáng qua khung cảnh trong tiệm, tiệm cơm này không lớn, toàn bộ tiệm chỉ có hai chiếc bàn vuông, một bàn ở trong đó đã có một ông cụ ngồi sẵn, ông ấy đang uống rượu với đậu phộng, trông vô cùng thoải mái.
Phía sau chiếc bàn vuông này là rèm vải, từ bên trong truyền ra tiếng nấu nướng, xem ra là phòng bếp.
Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn khác, người thanh niên kia hỏi lại chúng tôi muốn ăn gì, Nha Tử sờ vào bụng của mình rồi nói: "Có món nào làm nhanh không? Tôi đói sắp chết rồi."
Người thanh niên sờ đầu của mình rồi nói: "Nếu hai anh không chê, chỗ tiệm còn dư lại một ít cơm giò heo kho kiểu Tàu được nấu vào buổi sáng, tôi sẽ dọn lên cùng một số món ăn kèm cho hai anh, sau đó hai anh có thể ăn ngay."
"Cơm giò heo kho kiểu Tàu sao?” Tôi nhướng mày, bởi vì tên của món cơm này là rất thú vị.
Người thanh niên ồ một tiếng: "Hai anh là người bên ngoài à? Chẳng trách hai anh không biết, món cơm giò heo kho kiểu Tàu này là món đặc sản của chúng tôi, chuyên chọn phần giò heo ở chân sau có màu tươi hồng được om trong nồi đất cho đến khi giòn thơm, sau đó ăn kèm với cơm sẽ rất ngon! Chẳng qua đều đã bán hết vào buổi sáng, nhưng nếu hai người vội thì có thể nếm thử món này."
Nha Tử nghe mà muốn chảy cả nước miếng, còn về tôi dù trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng bụng cũng đã kêu ục ục vì đói.
Thế là tôi xua tay, để người thanh niên kia mang hai phần cơm giò heo kho kiểu Tàu này lên.
Người thanh niên đáp ứng, sau đó vén rèm đi vào bếp, không bao lâu đã bưng hai bát cơm ra, khiến cho mùi thơm của thịt lập tức tràn vào mũi.
Anh ta đặt bát ở trước mặt chúng tôi, sau đó quay người lại và cầm tới hai món ăn kèm: “Hai anh ăn thử xem!”
Không cần anh ta nói, chúng tôi đã lao đầu vào ăn ngon lành trước khi món ăn kèm được dọn ra, nhưng khi có thêm món ăn kèm, tốc độ ăn cơm của chúng tôi càng nhanh hơn, sau đó thuần thục giải quyết xong một bát cơm lớn rồi mới cảm thấy thỏa mãn.
"Thêm một bát nữa." Nha Tử lau miệng đầy mỡ, sau đó hét lên với người thanh niên trẻ.
Người thanh niên nhe răng nói: “Đây là món được nấu nào lúc sáng còn dư lại, thêm nữa thì không có.”
Nha Tử có chút không thỏa mãn, chỉ thấy anh ta bĩu môi nói: “Thật đúng là đừng nói, mùi vị này thật sự rất ngon."
Thiếu niên cười nói các anh thích là được.
"Đúng rồi, tôi muốn hỏi thăm anh một vấn đề." Nha Tử đảo mắt một vòng.
Người thanh niên đang dọn bát đũa, sau khi nghe thấy lời này thì cũng không bận việc nữa mà ngồi sang một bên khác rồi nói: “Anh muốn nghe ngóng chuyện gì?”
Nha Tử xỉa răng, sau khi kêu người thanh niên trẻ bưng lên một đĩa đậu phộng và cho hai viên vào trong miệng rồi mới nói: “ Ở chỗ này của các anh có loại chợ nào để vui chơi không?”
Nói xong còn nháy mắt ra hiệu với người thanh niên trẻ.
Phản ứng đầu tiên của người thanh niên trẻ là sững sờ, sau đó lập tức nói: “Nơi anh muốn hỏi thăm sẽ không là... Chợ đen chứ?”
"Thật sự có?" Hai mắt của Nha Tử sáng lên: "Tôi nghe người ta nói qua, cảm thấy nơi này rất thú vị nên muốn đến đó một chuyến."
Người thanh niên ồ một tiếng, hiển nhiên là anh ta không tin vào lời ma quỷ của Nha Tử, nhưng lại rất sáng suốt mà không hỏi gì nhiều, chỉ nói đúng là có chợ đen, nhưng chẳng có gì thú vị.
“Tại sao?” Tôi hỏi.
Người thanh niên cười một tiếng: “Ở một nơi như thị trấn của chúng tôi thì việc ấm no đã là vấn đề rồi, cho nên chợ đen có thể là dạng gì chứ?”
Cả đời tôi chỉ đến chợ đen đúng một lần dưới sự dẫn dắt của Nha Tử, mà lần đó đã làm tôi có cảm giác rất thần bí, nhưng người thanh niên này nói cũng không sai, thị trấn này nghèo đến mức này rồi, cho dù có chợ đen thì cũng không thể phát triển nổi.
Nha Tử nhai đậu phộng, sau đó lơ đễnh nói: "Chúng tôi chỉ muốn đi xem một chút thôi, nói không chừng vận khí của mình tốt lại có thể đào được thứ gì đó thú vị thì sao, nhưng khi nào thì chợ đen này sẽ mở cửa vậy? Mặc dù tôi đã đi một vòng quanh thị trấn này rồi, nhưng không hề thấy được nơi nào trông giống như có thể mở ra chợ đen cả.”
“Đã nói là chợ đen, sao có thể để cho anh tìm thấy dễ dàng như vậy được?” Ngoại trừ ông cụ kia ra thì ở trong tiệm chỉ có hai người chúng tôi, dù sao người thanh niên này cũng nhàn rỗi không có việc gì làm nên dứt khoát ở lại chậm rãi nói chuyện phiếm với chúng tôi.
Theo như lời anh ta nói thì chợ đen này không có ở trong trấn, mà nằm ở trong khe núi cách thị trấn mười dặm, thứ nhất là vì sự bí ẩn của chợ đen, thứ hai đương nhiên là vì sự an toàn, nếu có người đến điều tra thì chỉ cần trốn vào trong núi là được.
"Nếu các anh thật sự muốn đi thì phải đi sớm! Nếu không tới đó sớm thì sau khi trời tối sẽ rất khó tìm được đường." Người thanh niên nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận