Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 205: Không Phải Mỗi Lần Đều Có Thu Hoạch

Tôi nhớ lại những thứ đã xuất hiện trong bài thơ kia, nào hổ nào rắn, chợt cảm thấy vô cùng đồng tình với lời của lão Yên, mà trong lòng cũng càng thêm lo lắng.
Nếu gặp phải hổ giống như lời hình dung của Lý Bạch, phỏng chừng mấy người chúng tôi sẽ bị nuốt chửng chỉ trong một ngụm.
“Có nghĩ nữa cũng vô ích, binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn vậy.” Tôi mỉm cười, đã tới nước này rồi, quan tâm làm gì nữa, dù sao cũng phải chiếu đấu hết mình cả.
Vật lộn cả một ngày, trời cũng đã tối, chúng tôi không dám tuỳ tiện lên đường, đành phải nhặt chút cành khô nhóm lửa rồi nghỉ ngơi.
“Mộ Tàm Tùng thật sự tồn tại sao?” Nha Tử nhẹ giọng hỏi, ánh lửa chiếu lên khiến mặt anh ta đỏ bừng: “Trên đường chúng ta tới đây đã gặp không ít thứ, đến cả đường chim cũng xuất hiện rồi, thế mà mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng lăng mộ của Tàm Tùng đâu.
Mọi người nói thử xem, liệu mấy thứ kia có phải ảo giác không, thực tế, mấy thứ được tả trong “Đường tới đất Thục khó khăn” cũng chỉ là do Lý Bạch tưởng tượng ra thôi.”
Không biết vì lý do gì, người có lòng tin chúng tôi đang tới gần mộ Tàm Tùng nhất như Nha Tử lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Mới đây thôi, khi gặp được trận pháp Ngũ hành hoa thụ anh ta còn chắc chắn rằng đó chính là dấu vết nước Thục cổ để lại, thế mà chỉ qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, suy nghĩ của Nha Tử đã thay đổi.
Lão Yên vỗ vai an ủi anh ta: “Cậu còn nhớ tôn chỉ của 701 không?”
Nha Tử không đáp lời, đương nhiên không cần anh ta trả lời, tất cả mọi người trong 701 đều chỉ có một tôn chỉ, đó là: Giữ vững sứ mệnh của mình, bảo vệ bảo vật của quốc gia!
Mặc kệ hành trình gian nguy thế nào, miễn là vì mục đích này, chúng tôi đều có thể tiếp tục vững bước.
“Không phải mỗi lần chúng ta đi ra ngoài đều có được thu hoạch. Cũng không đúng.” Lão Yên lại châm một điếu thuốc: “Phải nói là đa số lần chúng ta hành động đều không có thu hoạch, người của chúng ta cứ lao vào hết nơi này đến nơi khác, nhưng phần lớn đều tay trắng đi ra. Sở dĩ chúng ta vẫn tiếp tục kiên trì, chỉ vì không muốn từ bỏ dù chỉ là một tia hy vọng.”
Nha Tử trầm mặc, không biết anh ta đã bị thuyết phục hay chưa.
Lão Yên nhìn chằm chằm vào đống lửa, như thể đang hồi tưởng chuyện gì đó, giọng điệu của ông ấy có chút mơ hồ: “Các thành viên trong 701 đều có thay đổi lớn, bởi họ đã trải qua rất nhiều lần hiểm nguy, từ khi 701 thành lập đến nay, có những người tôi mới chỉ gặp mặt một lần đã vĩnh viễn nằm lại trong những nghĩa trang liệt sĩ vô danh!
Nhưng không ai trong số chúng tôi nghĩ đến việc bỏ cuộc, nếu ngay cả chúng tôi cũng bỏ cuộc, rất nhiều bảo vật quốc gia sẽ chẳng bao giờ thấy ánh mặt trời, thậm chí còn phải nằm lại ở những viện bảo tàng của nước ngoài.
Trước khi bắt đầu chuyến đi này, chúng tôi đã biết, mộ Tàm Tùng hay thậm chí cả nước Thục cổ đều là những thứ hư ảo chỉ tồn tại trong truyền thuyết, cho dù có di tích Tam Tinh Đôi, nhưng không ai chắc chắn di tích kia có phải thật hay không.
Tuy nhiên chúng ta vẫn đến đây đấy thôi, chỉ vì chúng ta có một tia hy vọng, chúng ta cần phải dùng hành động để chứng minh. Nếu có thể tìm được đương nhiên là chuyện vui, nếu không tìm thấy cũng chẳng có gì phải tiếc nuối.”
Chúng tôi chăm chú lắng nghe, lão Yên rất ít khi biểu lộ cảm xúc như vậy, biểu hiện của ông ấy trên đường đi đều thể hiện cho chúng tôi thấy lăng mộ Tàm Tùng thực sự tồn tại, nhưng kỳ thật chẳng ai nhận ra, trong lòng ông cũng thấp thỏm không yên.
“Ai nha, người già rồi, khó tránh khỏi những lúc dông dài.” Lão Yên xoa mặt, thản nhiên nằm xuống đất, quấn mình trong túi ngủ: “Ông già này đi ngủ trước đây, các cậu chia nhau gác đêm nhé.”
Cô Thu bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó chỉ vào tôi, nói: “Tôi canh lúc nửa đêm, cậu canh lúc rạng sáng, nhân lúc này cậu cũng mau nghỉ ngơi một lát đi.”
“Thế còn tôi thì sao?” Nha Tử thò mặt sang, cảm giác chán nản vừa rồi đã biến mất, trên mặt anh ta lại hiện rõ vẻ hưng phấn không thể giải thích được.
Cô Thu đánh một cái lên mặt anh ta: “Được rồi, con nít con nôi mau đi ngủ đi, đừng làm ồn nữa.”
Nha Tử không phục, chỉ vào tôi như muốn nói gì đó, nhưng bị tôi chỉ ngược lại: “Anh cứ xử lý vết thương trên người anh trước đi rồi hãy nói…”
Anh ta bị chim đỗ quyên mổ mấy nhát trên người, mặc dù không có vết thương nào nghiêm trọng, nhưng từ khi xuống khỏi vách đá đến giờ Nha Tử luôn trong trạng thái lo lắng, hãi hùng, vết thương này có lẽ khiến anh ta vô cùng khó chịu.
Nha Tử rầm rì vài tiếng, cuối cùng cũng không bối rối suy nghĩ, quấn mình vào túi ngủ rồi nằm ngủ bên cạnh lão Yên.
Côn Bố không được phân công gác đêm, nhưng anh ta cũng không ngủ, chỉ đứng dậy bảo chúng tôi cứ ngủ đi, anh ta đi dạo một chút.
Đi dạo một chút?
Tôi nhìn vào cánh rừng bị bóng đêm bao phủ, chỉ cảm thấy âm u đáng sợ, nơi như thế thì có gì hay mà đi dạo chứ?
Cô Thu cũng nhíu mày, nhìn chăm chú theo bóng dáng của Côn Bố, nói anh ta có gì lạ lắm.
“Chị Thu, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tôi có chút lo lắng.
Cô Thu dựa vào gốc cây, đôi chân đẹp co lại, thoạt trông vừa lười biếng lại vô tư: “Yên tâm đi, anh ta là người gặp ít rắc rối nhất trong đội đấy.”
Tôi ngẫm lại cũng thấy đúng, dọc đường đi, chúng tôi hết gặp vết thương lớn lại bị vết thương nhỏ, còn Côn Bố chỉ chạm chán với Trát Tây đúng một lần vào lúc đầu, từ đó về sau anh ta không bị thương thêm một lần nào nữa, thực sự không cần lo lắng cho anh ta.
Đúng rồi, Trát Tây!
Tôi nhìn chăm chăm vào hướng Côn Bố rời đi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, rất có khả năng Côn Bố đi tìm Trát Tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận