Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 252: Nhờ Vả

Tuy nhiên nữ vương của nước Trường Dạ đã không chờ nổi nữa, cô ta cho người đuổi thẳng cổ Tàm Tùng.
Tàm Tùng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, còn lén mang theo phần thiên thạch còn thừa để tìm một chỗ và tiếp tục nghiên cứu, nhưng truy binh đã đuổi sát theo sau, nữ vương Trường Dạ làm sao lại cho phép một người nào khác nắm giữ bí mật cốt lõi này?
“Tôi thật sự không dám tin tưởng, nữ vương vậy mà lại muốn tôi phải chết, tôi yêu cô ấy sâu đậm như thế, cho dù cô ấy có muốn ngôi sao trên trời thì tôi cũng tìm cách lấy xuống cho cô ấy, tôi đem theo thiên thạch cũng chỉ vì muốn tìm ra được phương thuốc thực sự cho cô ấy, vì sao cô ấy lại không hiểu chứ?”
Giọng điệu của Nha Tử cũng dần nghẹn lại trông có vẻ bi thương, như thể anh ta đang chìm trong cảm xúc của Tàm Tùng.
Tàm Tùng mạng lớn, bị truy sát như vậy mà vẫn còn sống sót, điều khiến ông ta không ngờ được là sau khi ông ta trở lại nước Thục cổ, thế mà nữ vương lại xúi giục các nước thù địch tấn công quốc gia của ông ta!
Nếu không phải Tàm Tùng trở về kịp thời, đoán chừng nước Thục cổ đã bị hủy diệt, để ngăn cản người dân không oán hận nữ vương nước Trường Dạ, Tàm Tùng còn che giấu sự thật về cuộc chiến này, chỉ nói ông ta đã lợi dụng nữ vương nên mới khiến đối phương trả thù.
Nghe được tới đây, tôi mới chợt hiểu ra, vì sao hình ảnh trên bức bích họa lại khác với hình ảnh trên tấm vải.
Mặc dù đã tới nông nỗi này, nhưng Tàm Tùng vẫn chưa chịu từ bỏ ý định cũ, ông ta cho rằng mọi việc nữ vương đã làm cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Chỉ cần mình thực sự tìm ra được phương thuốc trường sinh bất lão, nữ vương sẽ hồi tâm chuyển ý mà bằng lòng gả ông ta.
Vì thế Tàm Tùng đã phát điên, cả ngày ông ta chỉ lao đầu vào nghiên cứu chứ không làm việc gì khác nữa. Cuối cùng, ông ta cũng nghiên cứu được phương thuốc chân chính, chỉ là khi ông ta muốn tới tìm nữ vương của nước Trường Dạ, Tàm Tùng lại nhận được tin dữ… toàn bộ nước Trường Dạ đã biến mất chỉ trong một đêm, cả một đất nước như vậy giờ chỉ còn là một lại bãi cát vàng rộng lớn.
Ông ta điên cuồng tìm kiếm, thậm chí còn cho vận chuyển cát vàng đi để tìm kiếm, nhưng vẫn chẳng có tung tích gì.
“Cô ấy đi rồi, cô ấy cứ như vậy mà biến mất…” Nha Tử chậm rãi nói.
Tàm Tùng ở trong sa mạc suốt một tháng, cuối cùng mới chấp nhận hiện thực, sau đó ông ta quay trở lại nước Thục cổ và sử dụng công thức trường sinh bất tử cho chính mình… Tôi sẽ chờ đợi cô ấy trong lăng mộ, chỉ cần cô ấy chờ về, lúc nào tôi cũng ở đó.
Mặc dù những lời cuối cùng này khiến chúng tôi phải thổn thức, nhưng đồng thời cũng khiến chúng tôi phải sởn tóc gáy.
“Nói như vậy, Tàm Tùng thật sự còn sống à?” Tôi nhìn sang phía chiếc quan tài đã bị mở hơn một nửa, chỉ cảm thấy máu trong người đã đông cứng lại.
Lão Yên kéo chúng tôi lùi lại phía sau, khi quay lại khúc cua thì ông ấy mới nói: “Nếu không được thì đừng có cậy mạnh, lần sau có cơ hội chúng ta hãy quay lại đây!”
Đến lúc này tôi mới phát hiện ra một vấn đề: “Côn Bố đâu? Tại sao anh ấy lại không đi cùng ông và cô Thu?”
Vừa rồi do quá hoảng sợ nên tôi đã bỏ qua vấn đề này.
Lão Yên có lẽ không ngờ tôi lại để ý tới vấn đề này, ông ấy sửng sốt một chút rồi mới nói: “Nửa đường chúng tôi gặp chuyện nên phải tách nhau ra, nhưng chắc là cậu ta không gặp việc gì đâu.”
Thật ra tôi không lo lắng cho Côn Bố, thấy lão Yên nói như vậy tôi cũng không quan tâm nữa, mà tập trung sự chú ý vào cỗ quan tài kia.
“Trường An, lát nữa cậu nhớ bảo vệ cho Nha Tử, nhất định đừng để cậu ta xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ có lỗi với lão Hứa.” Lão Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua Nha Tử, sau đó ông ấy thấp giọng, trịnh trọng nói với tôi.
Lúc này tôi mới biết, lần này Nha Tử có thể đi theo đội của chúng tôi cũng là do lão Yên đã thuyết phục giáo sư Hứa rất lâu, giáo sư Hứa căn bản không yên tâm về Nha Tử, nếu không có lão Yên thì anh ta thực sự không thể ra ngoài một mình được.
“Cậu không biết đấy thôi, lão Hứa nuôi Nha Tử như là con trai ruột của mình vậy!” Lão Yên cười ha ha.
Tôi lại chẳng có tâm tư nào mà nói đùa với ông ấy, mà nói thẳng: “Người muốn bảo vệ Nha Tử chính là ông thì có!”
Thứ trong quan tài kia còn chưa ra bên ngoài mà lão Yên đã nói những lời như vậy, thực sự khiến tôi cảm thấy bất an.
“Đừng bướng bỉnh, tôi cũng chỉ muốn nói cho cậu trước một tiếng, gặp phải thứ này, chúng ta có thể sống sót và thoát ra hay không là hai chuyện khác nhau.” Lão Yên thở dài.
Tôi nhìn lão Yên thật chăm chú, không nói gì nữa, trong lòng chúng tôi đều hiểu, nếu đến lúc xảy ra chuyện, chúng tôi đều bằng lòng hy sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ đồng đội!
Cạch…
Với âm thanh cuối cùng, những sợi xích đồng buộc quanh quan tài đã hoàn toàn đứt hết, nắp quan tài bằng đá cũng lệch hẳn sang một bên, nó nện mạnh lên giường đá tạo thành một tiếng cạch lớn.
Ực!
Tôi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, căng thẳng nhìn chằm chằm vào quan tài, đồng thời trong lòng cũng có chút chờ mong, mong được nhìn thấy dáng vẻ của Thần Thanh Y trong truyền thuyết sẽ ra sao.
Tuy nhiên tiếp theo lại yên tĩnh đến quỷ dị, chúng tôi đợi một lúc lâu vẫn không thấy có gì bò ra khỏi quan tài.
“Không phải chúng ta đã mất một chuyến đi công cốc rồi chứ?” Nha Tử tiến về phía trước hai bước, nhưng cuối cùng bơi vì sợ hãi nên cứ do dự đứng đó mà thắc mắc.
Lão Yên giơ một tay cản anh ta lại: “Đừng hấp tấp như vậy!”
“Nhóc Nha Tử, cậu có thể bình tĩnh một chút được không, chẳng lẽ cứ nghĩ vậy là thành công cốc à?” Cô Thu đã đẩy sự cảnh giác của mình lên mức cao nhất, cô ấy lấy bình rượu ra uống ực ực mấy ngụm, tiếp theo còn ném hai viên cau vào miệng nhai, cuối cùng cô ấy còn trực tiếp xé toạc chiếc ba lô căng phồng của mình ra, vứt toàn bộ vũ khí trong balo xuống, ném vương vãi trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận