Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 673

"Có chuyện gì vậy?"
Lão Yên dò hỏi.
Tôi đóng cửa lại rồi sờ nắn thứ đồ trong túi. Ai ngờ được cái sờ này đã sờ ra được một thứ.
Tôi vội vàng quay lại bàn, xếp bát đĩa và đũa sang một bên rồi nhanh chóng mở túi vải ra.
Một bóng đen từ trong túi nhảy ra định tấn công người ngồi gần nhất là tôi, tôi cười lạnh, nghiêng người vươn tay nắm lấy phần bảy tấc của thứ này: “Thật đúng là coi trọng tôi nha, cũng không biết họ lấy được con rắn nước độc này từ đâu.”
Đúng vậy, vừa rồi khi sờ vào cái túi tôi đã cảm thấy có gì đó không ổn, sờ một cái đã biết đó là rắn. May mắn khi tôi nhận túi tôi vẫn rất cẩn thận mà cầm chặt nó.
Chẳng trách vừa rồi người nọ lại nhìn tôi như vậy, chắc là nghĩ đến việc ngay khi vừa mở túi tôi liền bị con rắn này cắn chết chứ gì.
"Con Mẹ nó, chúng ta tìm họ tính sổ!"
Nha Tử đen mặt nhìn chằm chằm vào con rắn độc trong tay tôi, giọng điệu tức giận.
Tôi vung vẩy con rắn nước vài cái, cười nói:
“Tìm ai tính sổ?”
“Xem ra sự bài xích đối với người ngoài của thôn làng này không phải tin đồn không có căn cứ…” Lão Yên sờ cằm, cẩn thận cầm lấy con rắn trong tay tôi, nhìn từ trên xuống dưới: “Ngay cả quà gặp mặt cũng phong phú như vậy.”
Nói xong thì đưa con rắn nước cho Côn Bố, nói cậu có thể chế biến được không?
Hai mắt Côn Bố sáng lên, anh ta duỗi tay bắt lấy con rắn, bóp chết nó rồi ném sang một bên: “Bình thường, còn không đủ độc.”
Tôi không ngừng cười khổ:
“Anh trai Côn Bố à, bị con này cắn một cái mà không cứu kịp là mất mạng như chơi đấy. Thế mà anh còn nói nó chưa đủ độc á?”
Côn Bố buông tay không nói gì, nhưng vẻ mặt của anh ta lại như đang cho tôi biết đây là sự thật không thể chối cãi.
Lão Yên vỗ vỗ vai tôi, nói: "Côn Bố đã nhìn thấy rất nhiều động vật có độc, cậu ta thật sự coi thường mấy thứ này."
Tôi không nói nữa mà nhìn chằm chằm vào xác con rắn trong góc với ánh mắt thâm hiểm.
Không phải tôi chưa từng thấy những người có tính bài xích với người ngoài.
Lúc trước khi quân đội đóng quân ở Ba Âm Quách Lăng, xung quanh đều là người Tân Cương, lòng hiếu khách của họ là thật, nhưng cũng đặc biệt chú ý đến quyền riêng tư.
Nếu như có người đột nhập vào nơi họ ở thì sẽ lập tức xảy ra mâu thuẫn, nhưng cũng đâu có chuyện vừa tới là lấy mạng người ngay đâu nhỉ?
Mọi người nhìn nhau. Dù rõ ràng chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị bài xích ở thôn Phong Thu, thế nhưng vẫn chưa đủ.
Lão Yên ngồi vào bàn, tay kẹp điếu thuốc, sau đó chậm rãi nói:
"Món quà lớn như này chúng ta cũng không thể cứ thế mà nhận được, phải đáp lễ lại chứ!"
“Ông có ý tưởng hay gì à?”
Mặt Nha Tử vui vẻ hẳn lên.
Tôi cũng tràn đầy mong đợi nhìn lão Yên, dù có rộng lượng cỡ nào đi nữa thì tôi cũng không thể giả bộ nói không sao trong khi vừa nãy đã suýt mất mạng được.
Lão Yên liếc nhìn tôi, cười nói: "Còn phải xem Trường An muốn trả thù như thế nào!"
Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Gậy ông đập lưng ông."
“Này thì dễ rồi, mấy thứ khác chúng ta không am hiểu, nhưng năng lực dọa người thì vẫn có, đợi đến khi trời tối đi."
Cơ thể đội trưởng Bạch không thể ăn hải sản nên chúng tôi đã nấu cháo cho bà ấy, nên lão Yên vào trong múc cháo cho bà ấy.
"Mọi người hãy nghỉ ngơi trước đi. Lão Yên đã nói vậy thì nhất định buổi tối sẽ hành động. Chúng ta phải nạp đầy năng lượng mới được." Giáo sư Hứa bắt đầu hối thúc mọi người.
Tôi bước vào phòng, bởi vì lão Yên không có ở đây nên tôi tạm thời ở trong phòng một mình.
Tôi thản nhiên rửa mặt rồi nằm lên giường, nhìn khung cảnh bên ngoài thông qua khung cửa sổ không quá lớn. Mặc dù trời chưa tối, nhưng người dân ở làng chài nhỏ này đã không còn đi ra đường nữa, toàn bộ thôn làng đều trở nên im lặng không có bất kỳ tiếng động gì.
Lòng tôi thầm nghĩ không ổn. Mặc dù nói ngư dân sống dựa vào hải sản nhưng họ cũng sẽ không hoàn toàn bỏ qua những gia súc khác. Tôi đã từng thấy một số ngư dân cũng thích nuôi gà, vịt, đặc biệt là ven biển rất thích hợp để nuôi vịt.
Nhưng trong suốt thời gian ở ngôi làng này, tôi chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ động vật sống nào ngoại trừ con người!
Tôi bật người đứng dậy khỏi giường, trùng hợp đúng lúc lão Yên vừa đẩy cửa từ ngoài đi vào bị tôi làm giật mình, tức giận nói: “Cậu làm gì vậy hả? Lúc thì sợ hãi lúc thì la hét om sòm."
“Lão Yên, người dân trong làng này có vấn đề.”
Tôi vội nói ra những gì mình phát hiện được.
Lão Yên liếc nhìn tôi:
“Cậu để ý giỏi quá ha? Chuyện lớn vậy mà đến giờ mới phát hiện?"
Tôi hơi xấu hổ, nhưng lão Yên lại nói một cách thấm thía: “Năng lực nổi bật nhất của cậu khi còn ở trong quân đội vốn là sức quan sát. Sao, bây giờ cảm thấy bản thân không cần động não nữa à?”
Tôi không mở miệng, những gì ông ấy nói không hoàn toàn đúng, nhưng đã đúng một nửa. Sau khi vào 701, tôi vì tập trung hơn vào việc nghiên cứu “Tinh Quan Yếu Quyết” nên đã bỏ bê rất nhiều buổi huấn luyện ở những phương diện khác.
Lão Yên cười ha hả: “Cũng không cần chán nản vậy đâu, thật ra cậu đã rất tốt rồi, chỉ là nếu muốn lãnh đạo một đội thì còn cần phải luyện thêm, mọi việc đều phải biết nhìn xa trông rộng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận