Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 635

Người điều khiển con rối nở một nụ cười kèm theo giọng điệu nghẹn ngào: “Tôi cũng không biết, người hại Nhị Cẩu Tử thế mà lại là cậu, thế mà lại là cậu.”
Ngay cả tôi cũng không ngờ chỉ vì sự xúc động nhất thời của mình, vậy mà lại hại một mạng người?
Leng keng…
Tôi buông lỏng tay, mặc cho con dao rơi xuống đất: “Chú Lý, một mạng đổi một mạng là việc nên làm, chỉ là sau khi cháu chết rồi, mong chú có thể để mọi người rời đi.”
“Cậu cũng xứng nói điều kiện với tôi sao?”
Người điều khiển con rối đột nhiên hét lớn một câu: “Trường An, chú đây đối xử không tệ với cậu đúng không?”
Tôi không còn lời nào để nói, khi còn bé đúng là tôi không có nhiều bạn bè, mà nhà của Nhị Cẩu Tử là nơi tôi đến chơi thường xuyên nhất, cha mẹ của cậu ấy cực kỳ tốt với tôi, có đồ ăn ngon đều là Nhị Cẩu Tử một phần, tôi một phần.
Thấy tôi không trả lời, chú ấy đột nhiên mở miệng nói: “Cậu có muốn biết vì sao tôi lại biến thành dáng vẻ sống không bằng chết này không?”
Tôi đột nhiên nhìn về phía chú ấy, ở trong đó nhất định là có lý do nào đó mà tôi không biết, bởi vì chú Lý là một nông dân điển hình, cho dù chú ấy có biết chính tôi đã hại chết Nhị Cẩu thì cùng lắm là cầm dao phay tới chém tôi thôi, vậy tại sao chú ấy lại biến thành người điều khiển con rối chứ?
Suy nghĩ ở trong đầu tôi đang quay cuồng, điều này chắc chắn không bình thường!
"Chú Lý, có phải có người, có người..." Tôi có chút hỏi không nổi.
Người điều khiển rối nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó gằn từng chữ một: “Đúng vậy, có người nói với tôi là cậu đã hại chết Nhị Cẩu Tử, nhưng tôi không tin, chỉ là sau đó chúng tôi lại tìm được một vài thứ ở trong căn phòng của Nhị Cẩu Tử.”
Chẳng bao lâu sau, chú ấy đã móc từ trong túi áo rách rưới ra một sợi dây chuyền trang sức rồi ném thẳng xuống dưới chân tôi: “Cậu nhìn kỹ một chút, cái này có phải là đồ của cậu không?”
Thứ này đến chết tôi cũng có thể nhận ra, bởi vì đây là thứ mà Nhị Cẩu Tử và tôi đã lấy ra từ ngôi mộ thời Tây Chu.
Khi đó, chúng tôi còn nói là sẽ tìm cơ hội để bán nó và kiếm bộn tiền, nhưng sau đó chúng tôi đã không còn cơ hội nào nữa…
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, thứ này sẽ ở trong thời điểm này lấy loại phương thức này xuất hiện ở trước mặt tôi.
“Ngôi mộ thời Tây Chu đó… Là của nhà các cậu đúng không?” Người điều khiển con rối lại lên tiếng, nhưng tôi vừa nghe thấy vậy thì lông mày đã nhíu lại.
Bởi vì ngay cả tôi cũng không biết được nhiều về thân phận người giữ mộ của nhà họ Lưu, người trong thôn càng không biết được, xem ra chuyện này là do kẻ chủ mưu ở phía sau đã nói cho chú ấy biết rồi.
Tôi không có gì phải giấu, vì vậy tôi đã kể lại tất cả những gì có thể nói về chuyện đã xảy ra lúc đó.
Người điều khiển con rối cười khổ: “Nhị Cẩu Tử nhà tôi thích đi theo cậu, chúng tôi cũng cảm thấy cậu là đứa bé ngoan nên mới cho thằng bé đi theo cậu. Cậu ngược lại thì hay rồi, chỉ vì một ý niệm ở trong đầu, chỉ vì một cái ý niệm ở trong đầu mà đem tặng luôn mạng của thằng bé, còn cậu thì có người cứu, chẳng lẽ Nhị Cẩu Tử đáng chết như vậy sao?”
"Chú Lý, cháu..." Tôi không biết nên nói gì, chỉ trực tiếp nhặt con dao găm ở dưới đất lên rồi đâm vào ngực mình.
Nếu chú ấy muốn mạng sống của tôi, như vậy tôi cũng nên cho.
Nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không đến, mà điều khiến tôi kinh ngạc mở to hai mắt chính là vì có một con rối đang ngăn ở giữa con dao găm và tôi.
Người điều khiển con rối khô khan nói: “Cậu không cần muốn chết muốn sống.”
“Cháu…"
“Cậu qua đây!” Ngay khi tôi vừa muốn nói gì đó, người điều khiển rối đã vẫy tay với tôi.
Tôi ném con dao găm xuống đất rồi nhấc chân muốn bước qua đó.
"Trường An, không được đi." Đám người lão Yên đồng thanh hét lên.
Tôi quay đầu nhìn về phía bọn họ, trong mắt của bọn họ tràn ngập sự lo lắng, nhưng tôi lại mỉm cười với họ và nói: “Đây là điều mà một người đàn ông phải làm.”
Sau khi nói vậy, tôi cũng không quan tâm bọn họ nữa mà quay đầu bước đến bên cạnh người điều khiển con rối.
Ngoại hình của chú ấy đã thay đổi rất nhiều. Trong ấn tượng của tôi, chú ấy chỉ là một nông dân khoảng ba mươi tuổi, khi đó bao năm làm việc vất vả nên hai tay của chú rất thô ráp, lúc chạm vào đầu của tôi sẽ có cảm giác như bị gai đâm, mặc dù khuôn mặt của chú ấy khá đen nhám, nhưng lúc cười lên lại rất cởi mở.
Nhưng lúc này, tất cả những điều đó đã không còn nữa, gương mặt khô quắt đó đã không còn dáng vẻ như trước nữa.
“Chú Lý.” Tôi thấp giọng gọi một câu.
Chú ấy lộ ra ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía tôi, sau đó nhẹ nhàng nói vài câu rồi nhanh chóng đong đưa hai tay, những con rối đó cũng chuyển động theo sau như thể muốn công kích tôi vậy.
Tôi sửng sốt nhìn về phía chú ấy, bởi vì những lời vừa rồi thật đúng là quá mức làm người ta kinh ngạc, khiến tôi hoàn toàn không thể phản ứng lại kịp.
“Ha ha, vì cậu đã hại chết Nhị Cẩu nên tự nhiên cũng phải đền mạng cho thằng bé!”
Người điều khiển con rối hét lớn một tiếng, còn những con rối che ngợp bầu trời kia thì lao về phía tôi, đám người lão Yên gầm lớn một tiếng rồi cũng lao tới, nhưng tôi không có ngăn lại vì tôi biết chú Lý không muốn tôi chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận