Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 89: Nhện Khổng Lồ

Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi càng có thêm hứng thú với cái ngành này. Thấy anh ta không muốn nói, tôi đành phải bỏ cuộc, nghĩ rằng lão Yên nhất định sẽ nói ra chuyện này khi ra khỏi sa mạc.
Nhưng chúng tôi có thể thoát ra ngoài không?
Tôi thở dài trong lòng, cũng ngừng trò chuyện, thay vào đó, tôi quấn mình trong túi ngủ và mở to mắt cảnh giác.
"Bíp..."
Đêm càng lúc càng tối, lúc tôi đang chuẩn bị ngủ thì chợt nghe thấy một tiếng còi lớn.
Tại sao trong sa mạc lại có tiếng còi?
Tôi tỉnh dậy ngay lập tức, sau đó bò ra khỏi túi ngủ và bước ra ngoài lều để xem thứ gì đang phát ra tiếng còi.
"Bíp bíp..."
Tiếng còi càng lúc càng gấp, tôi tiến về phía trước vài bước, cảm thấy làm ra âm thanh hẳn là người nào đó.
Mà người có thể tới được chỗ này nhất định không đơn giản, biết đâu người đó có thể mang đến cho chúng tôi một số thông tin, cho nên trong lúc tôi đang hưng phấn thì động tác ở dưới chân càng nhanh hơn.
Sắp đến rồi...
Tôi hưng phấn xoa xoa hai tay, luôn cảm thấy nếu tìm được người thỏi còi thì chúng tôi sẽ có thể tìm được cổ quốc Trường Dạ, sau đó thuận lợi đi ra ngoài.
Bang bang bang bang!
Đột nhiên vang lên tiếng súng, tôi gãi đầu ngơ ngác, xung quanh không có ai cả, tiếng súng phát ra từ đâu?
Đúng lúc này, tiếng còi lại vang lên, lần này còn gấp gáp hơn vừa rồi, mà tôi cũng quên mất tiếng súng và tiếp tục bước về phía trước.
“Thằng nhóc cậu không muốn sống nữa à?”
Một tiếng hét lạnh lùng truyền đến, cùng với âm thanh đó, tôi cảm thấy đầu đau nhói.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy lão Yên đang cầm một khẩu súng ở trong tay, báng súng chĩa vào tôi, dường như ông ấy chính là thủ phạm khiến đầu tôi đau nhức.
"Ông làm gì vậy? Tôi đang tìm người mà." Tôi tức giận, tôi lắng nghe thấy tiếng còi ở ngay trước mắt thì bị lão Yên quấy rầy.
Lão Yên nghe vậy, suýt nữa đã dùng báng súng đánh vào đầu tôi lần nữa: "Nhóc con, cậu mở to mắt nhìn rõ ràng cho tôi, trước mắt cậu rốt cuộc là thứ gì!"
Sau khi bị lão Yên mắng, tôi mới tỉnh táo lại, tiếng súng càng lúc càng chói tai, vật bị súng tấn công chỉ cách tôi hai mét - một con nhện cao bằng nửa người và rộng hơn nửa mét đang nằm trên sườn dốc, đôi mắt như đèn lồng đỏ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Nếu không có lão Yên kịp thời giữ chặt tôi, có lẽ đợi thêm một lát nữa bản thân tôi đã trở thành món ăn trong mâm của nó.
Manh Hiệp và Rắn Độc đang dùng súng trấn áp con nhện khổng lồ, lão Yên cũng nhân cơ hội này kéo tôi từ từ lùi lại.
Đúng lúc này, con nhện đột nhiên liều mạng bò về phía trước vài bước, sau đó đứng dậy như người rồi từ bên trong cái đuôi của nó phun ra một sợi tơ trắng như tuyết, nhanh chóng quấn lấy người tôi.
"Tránh ra!"
Lão Yên đẩy tôi ra, mắt thấy tơ nhện sắp quấn lên người ông ấy, bản thân tôi còn chưa kịp lo lắng thì tơ nhện này dường như mọc ra con mắt, sau đó vòng qua người ông ấy rồi hướng thẳng tắp về phía tôi.
Tôi lộn nhào tránh thoát một đợt, sau đó rút con dao găm ở bên hông ra nhìn chằm chằm vào tơ nhện.
Cái thứ đồ chơi này vậy mà lại có mục tiêu!
Tôi biết suy đoán này là đúng, bởi vì rất nhiều lần những sợi tơ nhện đều cọ xát vào cơ thể của đám người lão Yên, nhưng lại không hề có ý định tấn công bọn họ.
"Trường An, có phải trên người của cậu có thứ gì đó không?" Mắt thấy súng không có tác dụng gì với tơ nhện, lão Yên cũng rút dao găm ra rồi hét lớn về phía tôi.
Tôi lắc đầu: “Chúng ta đều có những thứ giống nhau, tôi…”
Nhưng vừa nói đến đây thì tôi đã ngừng lại, bởi vì ở chỗ của tôi thực sự có một thứ mà bọn họ không có, chính là thứ màu đen trông giống như phân và nước tiểu kia.
Lúc tôi cầm lấy thứ này vốn muốn nói với lão Yên, nhưng lúc đó ông ấy đã bị trúng chiêu, cộng thêm chuyện của rắn thủy tinh đã khiến tôi quên mất chuyện này.
Lão Yên thấy tôi sửng sốt, sau khi cắt đứt một mảnh tơ nhện xong thì chạy đến bên cạnh tôi, vỗ vào gáy tôi một cái: “Sao con người cậu cứ vào thời điểm mấu chốt lại luôn sững người vậy, ngại mình sống lâu à?”
Tôi đang định lấy cái thứ đó ra cho ông ấy xem thì tơ nhện lại quấn tới, tôi chợt khom người xuống, lão Yên nhanh chóng cắt đứt đám tơ nhện này, sau đó dùng chân đá tôi ra xa: “Cút ra xa một chút, nếu cậu không ở đây thì cái thứ này sẽ mất đi mục tiêu."
Tôi biết ông ấy nói không sai, cho nên tôi vừa chạy về phía lều vừa sờ vào trong túi của mình tìm cái thứ trông giống như phân và nước tiểu.
Cũng không biết là do tôi quá căng thẳng hay là do nó quá nhỏ, thế mà sờ mãi cũng không chạm tới được.
"Rắn Độc, nhắm vào con mắt của nó!” Lão Yên hét lên.
Tôi nhìn lại thì thấy Mạnh Hiệp cũng đã buông súng, cầm loan đao đang đi chuyển ở trong đám tơ nhện, lão Yên phối hợp với anh ta tấn công những tơ nhện khác, trong lúc nhất thời chỉ còn Rắn Độc đang cầm súng ở trong tay.
Rắn Độc lắp đạn rồi ngắm vào mắt của con nhện.
Có lẽ là do động tác của Rắn Độc đã khiến con nhện cảm thấy nguy hiểm, cho nên tơ nhện vẫn luôn tìm tôi cư nhiên đều quấn tới chỗ của Rắn Độc.
Bọn họ không có chuẩn bị, cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy cả người của Rắn Độc bị tơ nhện quấn lấy rồi té ngã trên đất.
“Rắn Độc!”
Tôi hét lên một tiếng, sau đó quay người chạy về.
Rắn Độc không hề hoảng sợ, anh ta dựa vào khẩu súng để trở mình, thậm chí còn để mặc cho con nhện kéo mình đi, trong khi họng súng đã chĩa thẳng vào mắt của con nhện.
Bùm!
Một viên đạn lao đi nhưng vì bị kéo lê trên mặt đất mà mất đi độ chính xác, chỉ trúng một chân của con nhện.
"Tiếp tục!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận