Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 258: Thân Phận Người Giữ Mộ Có Ý Nghĩa Gì

Lão Yên gõ nhẹ vào tay cô Thu, ở đó chỉ còn lại mấy con dao: “Tất cả vũ khí và trang bị của cô đều bị vứt ở trong mộ, cô định chỉ dựa vào mấy con dao này để chiến đấu với Tàm Tùng ư?”
Cô Thu am hiểu chiếu đấu với các loại vũ khí, nhưng nếu không còn mấy thứ ấy, cô ấy chẳng khác nào hổ bị bẻ hết răng, sức chiến đấu sẽ giảm sút.
“Nhưng Trường An còn đang bị thương…” Cô Thu vẫn không đồng ý.
Lão Yên trực tiếp ngắt lời cô ấy, bảo cô ấy chớ quên lý do tại sao tôi được đưa về 701, cô Thu lập tức im lặng.
Tôi liếc nhìn lão Yên, thầm nghĩ mình được đưa về không phải bởi mình thân phận người giữ mộ đó sao, chẳng lẽ còn có lý do nào khác à, nếu không vì sao cô Thu lại cứ giữ bí mật như vậy?
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, hai người đi nhanh lên.” Lão Yên lấy thuốc trong điếu ra nhai, rồi xua tay thúc giục.
Cô Thu miễn cưỡng rời đi cùng Nha Tử, trước khi rời đi, cô ấy đã nhờ lão Yên phải bảo vệ tôi cho tốt, đừng làm mất người học trò duy nhất của cô ấy.
“Đi thôi.” Lão Yên nhìn cô Thu và Nha Tử đã đi xa, lúc này mới gật đầu với tôi.
Tôi che vết thương trên thắt lưng và nhìn lão Yên, dò hỏi ông ấy vì sao phải đưa tôi quay lại?
“Không phải vừa rồi cậu đã nghe thấy rồi sao?” Lão Yên vừa đi vừa đáp lại một câu.
“Chỉ vì thân phận người giữ mộ của tôi thôi sao?” Tôi nghi hoặc hỏi: “Thân phận này rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Lúc trước, cha tôi có thể mời được cô Tứ tới cứu mạng tôi, chứng tỏ thân phận này không hề đơn giản. Hiện giờ lão Yên lại vì thân phận này mới đưa tôi vào 701, còn trọng dụng tôi, điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc ẩn đằng sau thân phận này còn có ý nghĩa nào khác.
“Cậu không biết sao?” Lão Yên còn cảm thấy hoài nghi hơn tôi.
Tôi lắc đầu, lão Yên liếc mắt nhìn tôi một cái, hỏi tôi đã học được tất cả những kiến ​​​​thức về ngành này ở đâu?
Tôi bèn kể lại chuyện cô Tứ đã đưa sách cho mình, lão Yên khẽ gật đầu: “Vậy thì đúng rồi, cô Tứ đã nói rằng đó là cuốn sách được tổ tiên của cậu truyền lại. Chẳng lẽ cậu không nhìn ra chút manh mối nào hay sao?”
“Không, ngài ấy chỉ nói nếu tôi học xong thì có thể kế thừa danh hiệu Hắc Linh Tinh Quan thôi.” Tôi suy nghĩ một lúc rồi mới nói.
Lão Yên ừ một tiếng, chỉ nói sau này tôi sẽ tự biết Hắc Linh Tinh Quan có ý nghĩa gì, rồi không giải thích gì nữa.
“Lão Yên…”
“Cậu đừng hỏi nữa, chuyện này tôi cũng chẳng biết nhiều đâu, chỉ biết Hắc Linh Tinh Quan rất lợi hại, muốn hỏi thì cứ hỏi cô Tứ ấy.” Tôi vừa mới gọi một tiếng đã bị lão Yên xen ngang.
Tôi vội nói: “Tôi không muốn hỏi về chuyện đó, lão Yên, ông không cảm thấy im lặng quá sao?”
Vừa rồi chúng tôi cũng không chạy quá xa, mặc dù đi một lúc vẫn chưa trở lại chỗ cũ, nhưng cũng không đến mức chẳng nghe thấy một chút âm thanh nào như thế này được.
Lão Yên cũng thấy không ổn, sau đó nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ cô Tứ đã giải quyết xong thứ kia rồi sao?”
Đát, đát, đát…
Cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến, tôi và lão Yên cùng liếc nhìn nhau, sau đó cả hai đều dừng bước.
Âm thanh càng lúc càng gần, một bóng người cao lớn màu xanh lam hiện ra, tôi và lão Yên kinh hãi lùi về phía sau vài bước, nhìn Tàm Tùng đeo mặt nạ vàng mà nhất thời chúng tôi cảm thấy bất lực.
“Cởi quần áo ra!” Lão Yên vừa nói vừa bắt đầu cởi quần áo của tôi.
Dù không biết ông ấy định làm gì, nhưng tôi biết chắc chắn ông ấy làm vậy là có nguyên do, vì thế tôi cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình ra.
Vừa mới cởi xong, lão Yên đã xoay người tôi lại, để tôi quay lưng về phía Tàm Tùng, lúc này tôi mới nhận ra rằng ông ấy muốn lợi dụng hình xăm Cửu Long trên lưng tôi.
“Lão Yên, cái này có tác dụng không?” Tôi quay đầu nhìn Tàm Tùng càng ngày càng gần, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Lão Yên khẽ lắc đầu, tôi lập tức nổi giận, đã không biết mà sao ông lại nóng lòng cởi quần áo của tôi ra như thế?
“Cậu còn sốt ruột cái gì? Hình xăm Cửu Long có thể trừ tà, trấn áp cương thi, hẳn là có thể kiên trì cho đến khi cô Tứ đuổi tới.” Lão Yên vỗ vào lưng tôi.
Tôi lo lắng nói: “Không phải cô Tứ đã…”
“Không đâu, cậu cho rằng cô Tứ là ai chứ? Trên thế giới này người có thể đối phó ngài ấy còn chưa sinh ra đâu.” Lão Yên quả quyết nói, sau đó ông ấy trực tiếp móc lựu đạn bên hông ra: “Trường An, nếu thứ kia trực tiếp tới đây, đây chính là quả bom vinh quang, đến lúc đó cậu nhớ tìm cơ hội đoạt lấy mặt nạ Tàm Tùng, đưa về Yến Kinh.”
“Lão Yên!” Tôi hô một tiếng, nói không phải ông đã chắc chắn cô Tứ không xảy ra chuyện gì sao, vì sao còn phải dùng tới quả bom vinh quang chứ?
Lão Yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tàm Tùng đang tiến lại gần, rồi giải thích: “Trước đó chúng ta muốn đưa mặt nạ Tàm Tùng về, là bởi vì kỹ thuật chế tạo và giá trị lịch sử của nó, bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ chiếc mặt nạ này có thể cất giấu phương pháp trường sinh bất lão, Trường An, cậu phải nhớ kỹ, cho dù thế nào cậu cũng phải đưa được nó trở về, biết chưa?”
Nhìn dáng vẻ của ông ấy, tôi đành phải nặng nề gật đầu, không ngờ vừa mới gật đầu đến cái thứ hai, tôi đã nghe được một âm thanh nhẹ nhàng truyền tới từ sau lưng Tàm Tùng.
Hoá ra cô Tứ vẫn luôn đi theo sau ông ta, chẳng qua bởi vì thân hình Tàm Tùng quá cao lớn, cho nên mới che hoàn toàn dáng dấp của ngài ấy mà thôi.
Tôi chú ý tới ngài ấy đang nắm chặt một cặp vật thể màu bạc sáng chói trong tay phải, rồi đâm nó vào thắt lưng của Tàm Tùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận