Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 270

Tôi gật gật đầu, hỏi lão Yên định khi nào thì quyên tặng.
“Ngay ngày mai luôn, nên lão Yên kêu tôi đến nói với cậu một tiếng, chúng ta đều sẽ đi! Còn nữa, mặt khác chúng ta cũng sẽ cùng nhau quyên tặng gương cổ Song Ngư, đặt ở viện bảo tàng Cố Cung với chủ đề: Truyền thuyết về tình yêu kéo dài hàng nghìn năm." Nha Tử vỗ vỗ đầu, cười nói rằng mình suýt nữa đã quên mất chuyện này.
Tôi càng ngạc nhiên hơn, công dụng của gương cổ Song Ngư cổ quái như vậy, sao có thể quyên tặng rồi trưng bày ra bên ngoài được?
"Tôi cũng không biết. Tóm lại ngày mai cậu phải ăn mặc chỉnh tề một chút, đừng làm xấu mặt của 701." Nha Tử dặn dò.
Tôi chỉ vào tủ đồ bên cạnh, nói: “Tôi tổng cộng chỉ có hai bộ quần áo này. Còn là đồ khi tôi nhập ngũ để lại. Sao mà chỉnh tề được?”
Nha Tử mở tủ ra, sau đó liếc nhìn tôi một cái, khó chịu nói tôi nhỏ hơn cậu ta vài tuổi, nhưng lại cao hơn cậu ta rất nhiều, nếu không cậu ta đã cho tôi mượn quần áo để mặc rồi.
"Được rồi, dù sao thì cậu cũng gần khỏe rồi, để tôi đưa cậu ra ngoài mua một bộ." Nha Tử vừa nói đã lập tức hành động, kéo tôi ra cửa.
Chúng tôi bắt xe từ Yến Kinh đi vào thành phố, tiện tay chọn một chiếc áo sơ mi trắng với quần ống suông, sau đó Nha Tử dẫn tôi đi thẳng đến quán thịt dê xiên.
Tôi vỗ vai cậu ta, nói: “Dẫn đi mua quần áo là giả, nhớ thương bữa ăn mới là thật phải không?”
"Hì hì, cậu cũng không thể nói không giữ lời nha. Trong khoảng thời gian sống ở phòng nghiên cứu tôi đã ăn chay đến phát ngán rồi." Nha Tử vừa nói vừa nuốt nước miếng, sợ tôi sẽ đổi ý.
Tôi đẩy đẩy cậu ta: “Được thôi, tôi còn có thể thiếu bữa cơm này của anh sao. Đi đi, hôm nay anh không ăn no căng thì không được về!”
Nói thật, một tháng này cả ngày tôi toàn ăn rau xanh và đậu hủ, nhiều nhất cũng chỉ có cháo kèm chút dưa chua, mùi vị trong miệng càng nhạt nhẽo hơn, dù Nha Tử không nói thì tôi cũng định ra ngoài kiếm chút đồ ăn ngon.
Chúng tôi vẫn ngồi ở chỗ cũ, không cần gọi món, lão Trương đã dựa theo những gì chúng tôi thường ăn mà đem ra một phần.
"Lão Trương, như vậy không đủ đâu, ông làm thêm cho chúng tôi một bàn giống như vậy nữa, hôm nay do người anh em này của tôi đãi, tôi cũng không thể không nể mặt cậu ấy được!" Nha Tử bưng một đĩa thịt dê lớn đổ vào nồi, không chờ nổi mà nhét một miếng vào miệng, hàm hồ nói.
Lão Trương cười ha ha, nói: “Được rồi, hai cậu ăn trước đi, để tôi cắt cho các cậu.”
"Vậy thì tốt quá." Đôi mắt của Nha Tử sáng lên, sau đó nói với tôi: "Cậu không biết đó thôi, kỹ thuật dùng dao của lão Trương rất xuất sắc. Thịt dê mà ông ấy cắt độ dày mỏng rất đều nhau, hình dạng rõ ràng, ăn vô có vị ngon hơn nhiều so với chỗ của những người khác. Ha ha, bình thường muốn ăn cũng không dễ đâu.”
Lão Trương xua tay, cười ha hả đi vào bếp, một lúc sau lại bưng ra một đĩa thịt dê càng mỏng hơn đĩa trước, mềm đến mức suýt chút nữa tôi đã nuốt luôn lưỡi rồi.
Tôi vừa vùi đầu ăn vừa giơ ngón tay cái lên với lão Trương: "Ngon quá!"
"Thích là được rồi. Các cậu ăn đi, tôi đi tiếp những người khác." Lão Trương cười không khép miệng được, vừa đi xa vừa vẫy tay ra hiệu cho người phục vụ chú ý đến chúng tôi.
Một bữa này tôi và Nha Tử ăn đến miệng đầy mỡ, cuối cùng khi về bụng cũng to hơn một vòng, đi dạo dọc theo lề đường một lúc lâu mới cảm thấy tiêu bụng được một chút, lúc này mới bắt xe về 701.
"Hai người đã đi đâu vậy?" Vừa đi đến ký túc xá, giọng lão Yên đã vang lên, tôi vội vàng lau sạch vết dầu mỡ trên miệng, sau đó mới trả lời là nằm một chỗ mệt quá nên ra ngoài đi dạo.
Lão Yên trừng lớn mắt: "Ra ngoài đi dạo tận ba bốn tiếng đồng hồ? Được rồi, cậu với Nha Tử đi lâu như vậy còn có thể làm gì bộ tôi không biết sao. Lại đến chỗ lão Trương kiếm đồ ăn ngon có đúng không?"
Nha Tử và tôi biết ông ấy không tức giận, liên tục nói đúng đúng đúng.
Lão Yên bước tới, cũng không nói gì nữa, chỉ bảo chúng tôi đi ngủ sớm một chút, ngày mai tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!
"Yên tâm đi, nhất định sẽ không có vấn đề gì đâu." Nha Tử vội vàng đứng ra bảo đảm.
Lão Yên trừng mắt nhìn cậu ta, nói mình còn có việc cần chuẩn bị rồi lập tức rời đi.
Sau khi Nha Tử đưa tôi về ký túc xá thì cũng rời đi, tôi nằm trên giường vuốt bụng mình, cứ như vậy mà chìm vào giấc ngủ, ngày hôm sau vẫn là Nha Tử lôi tôi ra khỏi ổ chăn.
Sau khi rửa mặt thay quần áo xong, tôi mới phát hiện lão Yên và cô Thu đang đợi mình, bên cạnh còn có hai cô gái trẻ mà tôi không quen biết, Nha Tử nói họ là người của viện bảo tàng Cố Cung đến đón chúng tôi.
Tôi ồ một tiếng rồi lên xe, chẳng mấy chốc đã đến viện bảo tàng Cố Cung.
Nhìn tòa kiến trúc nguy nga tráng lệ trước mắt, tôi không khỏi cảm khái, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy nơi lớn như vậy.
"Đi thôi. Nếu muốn thăm quan thì lần sau lại đến, bây giờ còn có việc chính phải làm!" Cô Thu kéo tôi đi.
Tôi vội vàng dời mắt, đi theo họ vào một đại sảnh, bên trong có rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi, khi nhìn thấy lão Yên thì có vài người tiến tới, sau khi chào hỏi nhau mấy câu thì bọn họ liền bắt đầu nghi thức quyên tặng.
Nghi thức diễn ra rất đơn giản, hầu như tất cả mọi người có mặt đều là nhân viên công tác của hai bên, nhưng khung cảnh lại rất trang trọng! Phó giám đốc viện bảo tàng dẫn đầu bày tỏ lòng biết ơn với sự quyên tặng của chúng tôi, cuối cùng lão Yên cũng lên tiếng, lúc này hai bảo vật quốc gia mới được đưa từ từ vào tủ trưng bày bằng kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận