Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 631

Nhưng việc cấp bách lúc này là tiến vào tầng thứ bảy, mà đây cũng là nguyên nhân chính khiến hai bên chúng tôi có thể hợp tác.
"Sắp đến nửa giờ rồi, thế nhưng lại không có một chút động tĩnh gì. Tên ngốc kia, cậu kêu nhóm tôi chờ cái gì vậy?" Lão Hàm móc ra một điếu thuốc lá sợi từ trong ngực ra rồi đưa vào miệng hút hai hơi, đồng thời lông mày cũng nhíu lại.
Nhưng cô Tứ không để ý tới ông ta mà vẫn nhắm mắt lại như cũ, chẳng qua là tôi lại chú ý tới mồ hôi lấm tấm ở trên trán của anh ấy.
Lão Hàm có chút đứng ngồi không yên, nhưng sau khi hỏi thêm mấy câu nữa thì bị Lão Yên gạt đi, khiến ông ta mỉa mai nói chúng tôi là một đám bất tài, chỉ biết ngồi không chờ chết.
“Đến rồi.”
Ngay khi hai người bọn họ đang cãi qua cãi lại thì cô Tứ đột nhiên mở mắt ra, sự đau khổ ở bên trong sắc mặt cũng biến mất, sau đó khôi phục dáng vẻ không hề bận tâm như lúc trước.
Nhưng ai cũng không hiểu thứ gì tới rồi ở trong lời của anh ấy, chỉ là thần sắc của anh ấy rất nghiêm túc, khiến chúng tôi cũng theo đó mà trở nên cảnh giác.
Mười giây, chín giây... một giây!
Chỉ nghe được âm thanh phịch một tiếng như sấm rền vang lên liên tục, khiến toàn thân tôi chấn động, tôi đột nhiên nhìn về phía cô Tứ.
Âm thanh đó không đến từ đâu khác, mà đúng là mặt tường nơi anh ấy đang tựa vào!
Mặc dù từ trong mặt tường truyền đến một tiếng sấm ầm ầm, nhưng phía mặt ngoài lại hoàn toàn không có gì thay đổi, nếu không phải do âm thanh này thật sự khủng bố thì sợ là sẽ không có người nghi ngờ bức tường này.
"Đây là... Tường công đức?"
Nha Tử nói một cách không chắc chắn.
Cô Tứ vịn vào tường đứng dậy, giọng nói giống như từ bên ngoài truyền đến: “Tường duyên Phật, tường công đức… Không hổ danh là phù đồ chín tầng, khảo nghiệm cho tới bây giờ cũng chỉ là lòng người.”
“Ngài đây là?” Lão Yên hỏi.
Thần sắc của cô Tứ trông có chút suy yếu, chỉ thấy anh ấy yếu ớt giơ tay lên rồi nói rằng bức tường này chính là lối vào tầng bảy, về phần làm sao đi vào được thì phải nhìn vào Phật tâm của mọi người.
Tôi gần như muốn bật cười thành tiếng, bởi vì ở đây cho dù đó là đám người trộm mộ như Lão Hàm hay là một đám bảo vệ báu vật của quốc gia như chúng tôi, trên tay của người nào mà không có dính nợ máu?
Nói về Phật tâm gì đó thì cũng quá buồn cười rồi, nhưng vẻ mặt của cô Tứ rõ ràng không phải là đang nói đùa, bởi vậy mới khiến sắc mặt mọi người nhất thời trở nên rất khó coi.
Cô Tứ không nói thêm gì nữa, còn Lão Hàm thì sốt ruột đến mức chạy thẳng đến bên tường, vừa suy nghĩ vừa lẩm bẩm: "Tường công đức? Chẳng lẽ là muốn xem sự đóng góp của mọi người cho Phật tổ sao? Trời đất ơi, bên trong não của đám người xây tường này nhét bột nhão à?”
Tiếng ầm ầm ngày càng lớn, Lão Yên gõ nhẹ vào tường: “Thứ gì đang vang lên vậy?”
“Không rõ, nhưng nghe có vẻ hơi giống tiếng trống.” Nha Tử nghiêng tai nghe ngóng nói.
“Trống?”
Tôi kinh ngạc nhíu mày, điều này là không có khả năng, nếu là tiếng trống thì hẳn là phải trầm hơn một chút mới đúng, nhưng nếu không phải tiếng trống thì loại âm thanh nào có thể có sức xuyên thấu mạnh mẽ như vậy?
Nghĩ đến đây, tôi lại bắt đầu nghĩ đến Phật tâm mà cô Tứ nhắc đến, cái thứ đồ chơi này nghe có vẻ khó phỏng đoán nhưng nhất định là có cơ sở nào đó.
Cũng giống như tầng năm vừa rồi, âm thanh mà Nha Tử nghe được cũng là do ảo ảnh gây ra, cách duy nhất giải trừ ảo giác cũng chỉ có thể làm theo các trình tự đã được thiết lập sẵn mà thôi.
Đây cũng là điều tôi nghĩ ra sau khi suy nghĩ kỹ, chỉ có như vậy thì cơ chế ở đây mới có thể được giải thích một cách khoa học.
"Trực tiếp mở cửa luôn đi." Lão Hàm xua tay, năm thủ hạ của ông ta lập tức đẩy chúng tôi ra, sau đó lấy từ trong ba lô ra một cái rìu và một cái xẻng rồi bắt đầu ra tay đào.
Sắc mặt của lão Yên tối sầm lại: “Ông mẹ nó muốn chết thì cũng đừng có kéo theo chúng tôi, cơ quan ở trong này dày đặc, ai biết được sẽ có chuyện gì chứ?”
“Ồ, sau khi gia nhập vào đơn vị của nhà nước thì mạng sống cũng quý giá hơn.” Lão Hàm ồ một tiếng nhưng lại hoàn toàn không hề để ý đến Lão Yên.
Lão Yên che cho chúng tôi nhanh chóng lùi lại, sau đó kéo khẩu súng tiểu liên B56 xuống khỏi lưng rồi chăm chú nhìn chằm chằm vào vách tường.
Ken két…
Sau khi viên gạch đầu tiên đã bị bọn họ gõ xuống, tiếng trống cũng đột nhiên cất cao hơn một quãng, nghe có vẻ rất muốn xuyên thủng màng nhĩ.
“A Di Đà Phật!” Một tiếng phật hiệu chấn từ xa đến gần khiến lỗ tai tôi đau nhức.
Nhưng thay vì bịt lỗ tai lại thì tôi lại lấy một con dao găm từ chỗ của Lão Yên rồi nhìn chằm chằm vào mặt tường kia, bởi vì phật hiệu chính là từ bên trong đó truyền đến.
Người của bang Thiểm Tây cũng bị dọa sợ đến mức chậm chạp không dám ra tay.
Nhưng một giây sau, toàn bộ động tĩnh đều biến mất, không chỉ Phật hiệu mà cả tiếng trống lúc đầu cũng biến mất, yên tĩnh đến mức khiến tôi tưởng như có thể nghe thấy tiếng nước bên ngoài tháp.
"Hóa ra là ngụy trang."
Lão Hàm xoa nhẹ hai tay rồi nói: "Tiếp tục!"
Động tác của bọn họ càng nhanh hơn, vách tường ở trên tay của bọn họ giống như khối đậu phụ, chẳng mấy chốc đã bị bọn họ gỡ ra một lối đi mà con người có thể đi qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận