Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 464

Ông ấy làm ra mấy động tác, tôi mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, thì ra ông ấy cùng với cô Tứ bị phục kích, bị một viên đạn sượt qua cánh tay.

Nhưng lúc ấy dựa vào góc độ thì ông ấy có thể khẳng định đối phương sẽ cho rằng mình đã bắn trúng, cho nên ông ấy mới thuận theo giả vờ bị thương.

Tôi không tiếng động hỏi ông ấy có phải đang nghi ngờ Lưu Hàn Thu không?

Lão Yên gật đầu, nói cho nên mới phải làm như vậy để xem phản ứng của bọn họ.

“Vậy ông cứ trực tiếp gióng trống khua chiêng gọi chúng tôi tới đây không phải được rồi sao?” Tôi thì thầm.

Lão Yên cũng hạ thấp giọng: “Loại vết thương này đối với chúng ta mà nói không tính là gì, nếu gióng trống khua chiêng sẽ làm cho bọn họ nghi ngờ, cho nên tôi mới để cho cô Thu chỉ kêu Nha Tử đi, sau đó lại để cho cô ấy cố ý lộ ra sơ hở, cậu nhất định có thể nhìn ra được, đến lúc đó bọn họ dựa vào phản ứng của cậu thì sẽ biết được tình huống của tôi.”

Nha Tử a một tiếng: “Cho nên các người cảm thấy tôi không đủ thông minh, mới gọi tôi đi trước hả?”

Cô Thu đồng tình vỗ vỗ đầu Nha Tử: “Ai, giờ cậu mới biết à, thật sự là đáng thương.”

Bởi vì động tĩnh không thể quá lớn, chúng tôi nghe xong lời này cũng chỉ có thể nín cười, Nha Tử bị chúng tôi cười thì thẹn quá hóa giận, trực tiếp đặt mông ngồi ở trên giường hờn dỗi rồi.

Lão Yên lúc này mới nói: “Được rồi, vào vấn đề chính đi, mọi người cảm thấy Lưu đầu hói có điểm khả nghi nào không?”

“Xem ra không giống, bọn họ đều không hề đi ra.” Nha Tử trong nháy mắt liền quên mất mình còn đang hờn dỗi, trực tiếp mở miệng nói.

Cô Thu lại không đồng ý, nói bởi vì bọn họ không đi ra xem, mới càng kỳ quái, với tính cách thích hại người của Lưu Hàn Thu, không thể nào thấy quân bên mình loạn thành như thế mà vẫn bình tĩnh như vậy được.

Khi chúng tôi bắt đầu thảo luận, cô Tứ liền đứng sang một bên, không biết đang suy nghĩ gì, nhưng hiển nhiên là không muốn gia nhập vào cuộc thảo luận của chúng tôi.

Tôi tò mò liếc qua liếc lại giữa anh ấy và lão Yên, lão Yên làm như vậy nhất định cũng là vì có cô Tứ phối hợp, như vậy xem ra anh ấy cũng không quá lạnh lùng và xa cách như bọn họ hình dung.

“Trường An, cậu đang nghĩ gì vậy?" Đột nhiên có người vỗ một cái lên vai tôi, tôi phục hồi tinh thần quay đầu nhìn lại, liền thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình.

Lão Yên bất đắc dĩ nói: “Tôi hỏi cậu có ý kiến gì, sao cậu cứ ngẩn người ra thế?”

Tôi ồ một tiếng, cũng không giải thích nguyên nhân tôi ngẩn người, liền nói thẳng: “Tôi cảm thấy không phải bọn họ.”

“Ồ? Nói lý do đi.” Lão Yên nhíu mày, lại bắt đầu có hứng thú.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của mình: “Bởi vì việc này không có lợi cho bọn họ, chúng ta là cùng nhau đi làm nhiệm vụ, còn chưa tiến vào núi Cửu Hoa mà đã xuống tay với chúng ta, chẳng lẽ bọn họ có lòng tin có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ như vậy sao?

Cho nên tôi nghĩ coi như là to gan lớn mật muốn ra tay thì cũng sẽ đợi sau khi tiến vào vùng núi, dù sao khả năng bởi vì nhiệm vụ mà chết ngoài ý muốn vẫn là rất lớn.”

Tôi đương nhiên sẽ không cho rằng người có thể hại đội trưởng Bạch mười mấy năm chạy trốn ở bên ngoài như Lưu Hàn Thu là dạng người tốt đẹp gì, chỉ là tôi cảm thấy ông ta không ngốc, sẽ không chọn thời điểm như vậy.

Lão Yên liên tục gật đầu: “Nói không sai, tôi vốn định thử xem có phải bọn họ hay không, nhưng sau đó cảm thấy không đúng lắm.”

“Vậy sao ông còn thử?” Tôi nói không nên lời.

Lão Yên cười một tiếng: Để bọn họ không biết đường đi của chúng ta không phải cũng là chuyện tốt sao?”

“Cho nên lại là William sao?” Tôi không để ý đến lão Yên tự tiêu khiển tự vui, chỉ cảm thấy lo lắng.

Tôi thực sự cảm thấy khó tin khi tên William này có thể mua chuộc sư phụ Dương, lại có thể biết được hành tung của chúng tôi, luôn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

Dù sao lúc chúng tôi đến núi Cửu Hoa cùng với việc lão Yên và cô Tứ đi ra ngoài đều là những biến cố rất lớn, bọn họ làm sao có thể nắm chắc như vậy mà bố trí sát thủ trên đường đi lấy trang bị được chứ?

Lão Yên còn chưa trả lời, tôi lại hỏi tiếp một câu: “Có phải người cung cấp trang bị cho chúng ta xảy ra vấn đề không?”

“Không đâu, người này đã hợp tác với 701 nhiều năm, sẽ không có vấn đề gì, nếu phân đoạn này xảy ra vấn đề, tôi cũng không cần lăn lộn nữa.”

Lão Yên lắc đầu: "Nếu không thì là lần này trong số những người tới đây có người của William, nếu không thì là người của William đã sớm ở chỗ này chờ chúng ta rồi.”

“Sư phụ Dương đã bị phát hiện, bên phía chúng ta không có khả năng còn có người của William, chẳng lẽ là vấn đề nằm ở bên 303 kia?” Tôi cau mày, trong đầu lướt qua một lượt những người của 303 nhưng không biết nên nghi ngờ ai.

Lần này lại là cô Thu phủ nhận: “Không đâu, những người có thể được đưa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ quan trọng thông thường đều ở trong bộ phận lâu năm rồi, hơn nữa còn bị điều tra nhiều lần về lý lịch chính trị, không có khả năng xảy ra vấn đề.”

“Vậy cũng chỉ còn lại có một khả năng cuối cùng, William đã bố trí tai mắt ở núi Cửu Hoa, chỉ cần chúng ta đến, bọn họ sẽ nhận được tin tức!” Nha Tử hiếm khi thông minh một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận