Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 482

Lão Yên lắc đầu: “Tôi cũng không biết, chỉ biết khi thầy của tôi tiếp nhận 701 thì ngài ấy đã ở đó rồi, có thân phận gì thì từ trước tới giờ không ai dám đi truy xét.”
Tôi kinh ngạc mở to mắt, mặc dù tôi cảm thấy từ năm tôi chín tuổi cô Tứ đã chẳng có thay đổi gì, nhìn vẫn trẻ tuổi y như trước đây, nhưng tôi cũng chỉ cho rằng anh ấy đã chăm sóc bản thân rất tốt mà thôi, nhưng không ngờ anh ấy đã có số tuổi lớn như vậy rồi, nếu như tính từ khi đó, nói ít thì tuổi của anh ấy cũng phải xấp xỉ lão Yên.
Nghĩ như vậy, tôi lại không nhịn được nhìn lão Yên một cái, rồi lại nhìn cô Tứ, lão Yên bị tôi nhìn mà lửa giận bốc lên: “Thằng nhóc cậu có ý gì đây hả?”
“Ha ha, không có gì, không có gì.” Tôi vội vàng xua tay, tỏ ý lão Yên đừng quên chuyện chính.
Ông ấy hừ một tiếng, tỏ ý sẽ không tính toán với tôi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía cô Tứ: “Cô Tứ, ngài có phát hiện gì không?”
“Mấy người tránh hết ra.” Cô Tứ nhìn xuống chúng tôi từ trên cao, bình tĩnh nói.
Lão Yên lập tức kéo chúng tôi lùi ra bên ngoài cửa miếu thờ, nhưng Lưu Hàn Thu lại chưa từ bỏ ý định: “Cô Tứ, ngài phát hiện ra cái gì không thể nói cho chúng tôi sao? Chỗ nhỏ như thế này thì chúng tôi lùi đi đâu được?”
“Tùy mấy người.” Cô Tứ chỉ đáp lại ba chữ, cũng không biết là bảo tùy chúng tôi lui tới đâu thì lui, hay là bảo chúng tôi lui hay không thì tùy.
Nhưng rõ ràng Lưu Hàn Thu đã tự động hiểu thành ý sau, ông ta dẫn mấy người của 303 đứng hết ở chỗ đó nhìn cô Tứ không rời mắt, dường như đang sợ anh ấy có bí mật gì không thể nói cho người khác vậy.
Chỉ có Trường Không là có hơi lo lắng, nhưng rõ ràng là anh ta không dao động được quyết định của Lưu Hàn Thu.
Cô Tứ liếc anh ta một cái, cũng không nói thêm lời thừa thãi, anh ấy ngồi xổm xuống, ngón trỏ và ngón giữa của hai tay đặt lên trên mắt của Bồ Tát, sau đó ấn mạnh xuống.
“A a a!”
Nhóm người 303 liên tục không ngừng hét lên, chúng tôi thò đầu qua xem, chỉ thấy bên trong đại điện của miếu thờ bỗng dưng xuất hiện một cái cầu thang đi xuống, mà rõ ràng mấy người Lưu Hàn Thu đã rơi xuống theo chiếc cầu thang đó.
Không bao lâu, một loạt những tiếng hét chấn động lòng người truyền lên từ phía bên dưới, nếu như không nghe nhầm thì hẳn là tiếng của Khoái Đao.
Chiếc cầu thang đi xuống này không rộng, nhưng hai người đi sóng vai thì vẫn đủ, theo lý thì mấy người của 303 kia không nên rơi xuống hết toàn mộ mới đúng, mà cho dù là rơi xuống cũng sẽ không rơi xuống dưới đáy.
Bởi vì đây là sai lầm người bình thường đều sẽ không mắc phải, bọn họ chỉ kém chúng tôi về tài năng, nhưng so với người bình thường thì đã là vô cùng giỏi rồi.
Nhưng chuyện sẽ không xảy ra lại xảy ra ở trước mặt chúng tôi, tôi vô thức nhìn về phía cô Tứ, phát hiện anh ấy mặt không cảm xúc đi xuống từ trên pho tượng, làm tôi có chút không xác định được có phải là anh ấy cố ý hay không.
Lão Yên đến gần bên tai tôi nói: “Vậy nên mới nói đừng có chọc cô Tứ!”
Tôi kinh ngạc nhìn về phía cô Tứ, tôi chỉ mới phỏng đoán, không ngờ thật sự là do anh ấy cố ý, xem ra sự khiêu khích ba lần bảy lượt của Lưu Hàn Thu thật sự đã chọc giận anh ấy, nếu không anh ấy cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy.
Cô Tứ liếc lão Yên một cái, người sau lập tức kéo dãn khoảng cách ra với tôi, giống như là câu nói vừa rồi không phải là do ông ấy nói vậy.
“Đi thôi, nếu như không đoán sai thì chắc là Côn Bố đang ở phía dưới.” Cô Tứ nhìn xuống phía dưới một cái rồi dẫn đầu đi xuống.
Vừa nghe thấy Côn Bố ở bên dưới, tôi và lão Yên cũng bất chấp không tiếp tục tám chuyện lòng dạ của cô Tứ có nhỏ nhen hay không nữa, mà vội vàng đi theo cô Tứ đi xuống dưới, cô Thu và Nha Tử cũng đi theo sau.
Cầu thang không cao, chỉ đi mấy bước là đã tới được đáy, cô Tứ bước xuống đầu tiên đứng ở bên cạnh bậc thang, không biết là đang nhìn cái gì, mà mấy người Lưu Hàn Thu ngã xuống đang ở một chỗ cách cô Tứ không xa, co người thành một cục, không biết đã nhìn thấy thứ gì mà bị dọa tới run lẩy bẩy, cho dù là người điềm tĩnh như Trường Không thì sắc mặt cũng trắng bệch hơn không ít.
Nhưng, không có Côn Bố.
Kỳ thực bên dưới cũng to tương đương như bên trên, vì vậy chúng tôi liếc mắt nhìn hai cái là nhìn xong, tôi cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái, nhưng đáp án ở bên miệng tôi lại không sao nói ra được.
“Vừa rồi mấy người nhìn thấy cái gì?” Lão Yên sốt ruột trực tiếp tóm lấy cổ áo Lưu Hàn Thu hỏi.
“Quỷ, có quỷ...” Lưu Hàn Thu nhìn lão Yên, nhưng thật ra hai mắt lại hoàn toàn không có tiêu cự, không biết đã xuyên qua lão Yên nhìn thấy cái gì mà lại bị dọa tới liên tục co người về phía sau.
Nhưng sao lão Yên có thể cho ông ta làm như vậy, lão Yên kéo ông ta trở lại, hung dữ nói: “Ông cho rằng tôi sẽ tin mấy lời quỷ quái của ông à? “Lưu đầu trọc, nói, vừa rồi rốt cuộc ông đã nhìn thấy cái gì, Côn Bố đâu?”
Nhưng mà Lưu Hàn Thu hoàn toàn không nghe thấy lão Yên đang nói gì, chỉ biết liên tục lặp lại một chữ Quỷ!
“Thôi đi lão Yên, ông ta thật sự bị dọa ngốc rồi.” Tôi nói một câu, cũng không phải là cảm thấy Lưu Hàn Thu đáng thương, chẳng qua là không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của lão Yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận