Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 380

“Thời Minh Thanh?” Rõ ràng lão Yên không hề ngờ tới khoảng cách thời gian lại dài như vậy, nên nhất thời có hơi ngẩn ra.
Giáo sư Hứa ừ một tiếng nói đúng vậy, chính là lúc đó, nếu không phải bởi vì chênh lệch về thời gian quá lớn thì ông ấy đã nghĩ tới từ lâu rồi, cũng không đến nỗi để Trường An suýt nữa phải chịu khổ.
“Có ý gì?” Có liên quan tới tôi, tôi nhanh chóng hỏi lại.
Giáo sư Hứa nói vào cuối thời Minh đầu thời Thanh xuất hiện một quyền quý họ Vương, tính thích rắn, ban đầu chỉ nuôi ở trong sân, sau này không biết nghe được đường ngang ngõ tắt ở đâu, nói là rắn có thể được nuôi trong cơ thể người, dùng các cô gái mười ba tới mười tám tuổi là tốt nhất.
Thế là ông ta bèn bắt đầu thí nghiệm, mua một nhóm các cô gái, cho bọn họ nuốt rắn con vào, đợi rắn lớn lên, những thiếu nữ này cũng sẽ chết đi, trở thành bình đựng rắn chân chính, nghe nói rắn được nuôi như vậy sẽ vô cùng có linh tính.
Vị quyền quý họ Vương này làm chết khoảng mười mấy cô gái thì mới nuôi lớn được một con rắn. Nhưng không biết tại sao rắn được nuôi lớn rồi, tên quyền quý này lại đột nhiên không thích rắn nữa, sau khi đốt chết con rắn đó, ông ta cũng đốt luôn cả cái sân nuôi rắn, có thể nói là mấy chục cô gái đó xem như đã chết vô ích.
“Chuyện hoang đường như này cũng có người tin sao?” Nha Tử há to miệng “Sao rắn có thể được nuôi trong cơ thể người được?”
“Ban đầu tôi cũng không tin, nhưng cậu nhìn những thứ trước mặt đi! Trên cơ thể các cô gái này không có vết thương, sở dĩ phần eo không nối liền với nhau là bởi vì rắn đã ăn rỗng bọn họ từ bên trong rồi.” Giáo sư Hứa chỉ thi thể nói.
Tôi nhìn qua, thật sự phát hiện trên những thi thể này trừ cái lỗ hình tròn tạo thành do rắn phá thân thể để xông ra ngoài, không có những vết thương nào khác.
Tôi lập tức cảm thấy rợn cả tóc gáy, nuôi rắn trong cơ thể, để rắn ăn thịt người uống máu người mà sống, rốt cuộc người bị ký sinh đã phải thừa nhận đau đớn như thế nào rồi mới chết đi chứ?
“Người quyền thế dẫu có nhân từ thì ở trong mắt bọn họ, tính mạng của dân chúng bình thường cũng chỉ là một bãi bùn mà thôi.” Vẻ mặt giáo sư Hứa có chút khó hiểu, không biết là đang nghĩ tới cái gì nữa.
Lão Yên cũng không ngờ tới vậy mà nhóm người này lại chết như vậy, một lúc lâu sau mới hỏi có phải những người này bị chôn sống hay không?
“Ừ, chắc là vậy, nếu không cũng khó mà duy trì được tư thế như thế này! Chỉ có ở trong quan tài mới có thể làm những người này dù có cực kỳ đau đớn thì cũng không vùng vẫy quá kịch liệt được.” Giáo sư Hứa vừa nói cũng vừa sờ lên một bộ thi thể, sau khi sờ tới phần eo, ông ấy cười khẩy rồi nói một câu: Quả nhiên.
Lão Yên hỏi ông ấy đã phát hiện ra gì, ông ấy rút tay lại nói những người này đều đã bị cố định ở bên trong quan tài.
Tôi không sao tưởng tượng được người sống sẽ bị cố định trong quan tài như thế nào, thậm chí còn không dám đi nhìn một cái, chỉ sững sờ đứng yên tại chỗ hỏi bây giờ nên làm như thế nào?
“Chắc hẳn đây là hầm tuẫn táng chân chính, nếu đã như vậy, tìm kiếm men theo vị trí tiếng chuông thì mộ chủ sẽ không cách quá xa, nhưng mà thời gian có hạn, chúng ta phải nhanh chóng tìm ra mới được.” Đội trưởng Bạch nhanh chóng tổng kết nói: “Nói không chừng mười ba cỗ quan tày này còn có điều huyền diệu khác, xem thử rồi lại nói.”
Trình độ của tôi về phương diện cơ quan thật sự không cao, vì vậy cũng không chen vào quá nhiều, thấy bọn họ ở bên cạnh quan tài nào là suy nghĩ ngang thẳng, nào là suy nghĩ quy luật sắp xếp thi thể thì không khỏi có hơi buồn chán.
“Trường An, cậu đừng ngây ra đấy nữa, tới xem xem đây là cái gì?” Tôi đang định chạm vào điếu thuốc để hút thì Nha Tử chạy tới, vẻ mặt không tán thành hỏi tôi sao cũng học hút thuốc rồi.
Tôi giơ hai tay lên, nhận mệnh mà nhét điếu thuốc trở lại.
Thói quen này được hình thành trong mấy tháng khi tôi bị bệnh, mặc dù thời gian dưỡng bệnh không được hút thuốc, nhưng bọn thọ thật sự là quá bận, ở Yến Kinh trừ bọn họ ra tôi lại chẳng quen một ai, vì vậy thỉnh thoảng sẽ hút hai điếu giết thời gian, không ngờ tới vậy mà lại hơi nghiện, quả nhiên là không thể dính vào.
Mà Nha Tử lại cực kỳ phản cảm với việc tôi hút thuốc, nói một chàng trai tốt lành như tôi không thể học theo cái loại tẩu thuốc như lão Yên được, vừa mở miệng đã toàn mùi thuốc lá huân người ta, vì vậy ở trước mặt anh ta tôi rất ít khi hút, chẳng qua bây giờ không biết tại sao lại đột nhiên nghiện thuốc.
“Anh bảo tôi xem cái gì?” Tôi nhìn Nha Tử vẫn muốn dong dài giáo huấn mình thì nhanh chóng chuyển rời đề tài đi.
Quả nhiên, lực chú ý của anh ta lập tức bị rời đi, tóm lấy cánh tay tôi rồi kéo tới bên cạnh một chiếc quan tài.
Tôi đi qua theo, anh ta kích động chỉ vào một thi thể nữ khoảng chừng mười hai mười ba tuổi trong quan tài nói: “Cái mà cô gái đang cầm trên tay có phải là ngọc không?”
Tôi không coi là chuyện gì lớn, trong tay thi thể có ngọc là chuyện rất bình thường, người cổ đại đều sẽ dùng vàng bạc đồ ngọc làm vật bồi táng, thường thì vàng bạc sẽ đặt ở xung quanh Ảnh cung, mà ngọc phần lớn sẽ đi liền với thi thể, tôi không hiểu Nha Tử kích động làm cái gì nữa.
“Ai nha, cậu xem kỹ đi, khối ngọc này không giống bình thường!” Nha Tử ấn đầu tôi vào trong quan tài làm tôi suýt nữa đã ôm ấp nhiệt tình với thi thể nữ đó, tôi kinh hãi tới phản xạ có điều kiện mà tóm lấy tay của Nha Tử rồi thuận tay cho anh ta một cái vật qua vai.
Có lẽ anh ta không ngờ tới tôi sẽ phản ứng quá khích như vậy, bị ngã trên mặt đất kêu gào: “Cậu làm vậy là muốn giết người diệt khẩu à?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận