Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 420

Quả nhiên vào buổi chiều trước khi khởi hành, lão Yên đã tìm tới cô Thu và Nha Tử, kêu bọn họ đi phối hợp với các bộ phận khác để giải quyết một chuyện kỳ lạ có liên quan đến bảo vật quốc gia.
Sau khi phân phó xong, lão Yên lập tức mang theo tôi xuất phát, nhưng trong lúc lái xe, tôi lại cảm thấy tò mò mà hỏi bảo vật quốc gia còn có thể xảy ra chuyện gì kỳ lạ nữa?
"Vạn vật đều có linh hồn. Ngay cả những đồ vật đã cũ kỹ thì nó vẫn có thể sinh ra linh hồn." Lão Yên nghiêm túc nói.
Tôi cười nhạo một tiếng: “Nếu vạn vật thực sự có linh hồn, vậy nói không chừng núi Diệp Gia hiện tại đã tràn ngập mấy thứ có linh hồn đi gây họa rồi nhỉ?”
Lão Yên khẽ cười, nói mặc dù suy đoán về vạn vật đều có linh hồn không đáng tin cậy, nhưng đôi khi những thứ quá cũ vẫn sẽ gây ra một số điều không thể giải thích được!
Ví dụ như trước đó ở Nam Hải có một bức tượng Quan Âm đã chảy ra huyết lệ, có bảo kiếm lúc nửa đêm phát ra âm thanh huýt dài, mặc dù sau này đều đã được chứng thực là nó không có liên quan gì đến hiện tượng siêu nhiên, nhưng phản ứng chung của mọi người khi gặp được loại chuyện như vậy đều tìm đến bộ phận của chúng tôi.
Tôi bèn cảm thấy lạ, tôi còn tưởng rằng chúng tôi chỉ có nhiệm vụ đi xuống mộ mà thôi.
“Trường An, chúng ta là đang bảo vệ bảo vật quốc gia chứ không phải là tìm kiếm chúng.”
Lão Yên kiên nhẫn nói: “Sở dĩ chúng ta xuống mộ là vì không muốn bảo vật quốc gia bị cát bụi bao phủ.”
Tôi nhìn con đường phía trước rồi nặng nề gật đầu: "Tôi hiểu rồi!"
Nhưng lão Yên lại cười, nói tôi không có khả năng hiểu được, muốn hiểu thì phải đợi tôi trải nghiệm nhiều thì mới hiểu được.
"Cậu biết đấy, mặc dù đội trưởng Bạch xảy ra chuyện là một đả kích rất lớn đối với tôi, nhưng nếu bà ấy không xảy ra chuyện, có lẽ lúc này tôi chỉ là một người chỉ biết đi theo phía sau thầy mình, ăn no rồi ngồi chờ chết.”
Lão Yên đột nhiên mở miệng nói: "Trường An, cậu rất thông minh và điềm tĩnh, mặc dù Nha Tử lớn hơn cậu vài tuổi, nhưng nếu ghép hai cậu lại với nhau thì không có ai cảm thấy Nha Tử đáng tin cậy hơn cậu!
Cậu có sự trưởng thành mà ở độ tuổi này của cậu không nên có, điều này có thể liên quan đến tính cách của cậu, nhưng càng nhiều hơn là có liên quan đến cuộc sống của cậu."
Tôi không nói chuyện, bởi vì tôi biết lão Yên còn có điều gì đó muốn nói: "Cậu thấy đấy, mặc dù Nha Tử đã trở thành trẻ mồ côi khi mới bảy tuổi, nhưng cậu ta chỉ nhớ được những chuyện xảy ra vào lúc đó, về sau thì được lão Hứa mang về nhận nuôi.
Lão Hứa đã cho cậu ta tất cả những gì tốt nhất, cho nên việc cậu ta lớn lên thành người như thế này cũng khiến tôi hoàn toàn không cảm thấy chút bất ngờ nào.
Còn cậu chín tuổi đã mất cha, tuy sau này cậu có đội trưởng Trần chăm sóc, nhưng tôi hiểu với tính khí kia của đội trưởng Trần sẽ không nuông chiều cậu quá mức, cộng với việc sống trong quân đội đã khiến cậu nhanh chóng trưởng thành."
“Lão Yên, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, chẳng lẽ ông còn sợ tôi chịu không nổi sao?” Tôi cười lớn, lời này của ông ấy nghe có vẻ đang khen tôi, nhưng tôi cũng không ngốc đến thế, trong lời nói của ông ấy chắc chắn là có ẩn ý nào đó.
Lão Yên thở dài: "Khuyết điểm của cậu cũng là trưởng thành quá nhanh, cậu đừng quên, qua năm cậu chỉ mới mười tám tuổi, người quá thông minh và hiểu chuyện rất dễ bị gãy, cậu hiểu không?"
Tôi cảm thấy kỳ lạ nên quay đầu nhìn về phía ông ấy nói: “Ông bị làm sao vậy, không phải người của 701 đều giống tôi sao?”
Ngoại trừ lão Yên và giáo sư Hứa ra, đám người Côn Bố và cô Thu có ai lớn tuổi chứ?
"Không giống."
Lão Yên lắc đầu: "Côn Bố là người Miêu Cương, trời sinh đã có ưu thế. Về phần Tiểu Thu... Về sau cậu sẽ biết, còn môi trường lớn lên của cậu lại chẳng ra sao cả, theo lý mà nói thì lẽ ra cậu phải lớn lên thành một người bình thường, nhưng vì trí thông minh mà cuộc đời của cậu đã xảy ra một thay đổi lớn."
Tôi biết ông ấy đang ám chỉ đến vụ trộm mộ khi tôi còn bé, nên tôi chỉ đành cười khổ mà nói đây không phải là thông minh, đó là ngu ngốc, nếu không phải như thế thì cũng không đến nỗi hại Nhị Cẩu Tử mất mạng.
Lão Yên nhìn tôi, một lúc sau mới lo lắng nói: “Chắc cậu hiểu tôi đang nói gì rồi phải không?”
Thực lòng mà nói, tôi rất muốn nói là mình không hiểu, bởi vì chủ đề của ông ấy quá đột ngột, nhưng trong lòng tôi lại hiểu rất rõ, cho nên tôi đành mang theo sầu muộn mà gật nhẹ đầu.
Sau đó lại hỏi ông ấy về việc có phải tổ tiên nhà họ Lưu đã từng xảy ra chuyện, chẳng hạn như vị tiền bối kinh tài tuyệt diễm mà lão Yên đã đề cập sáng nay?
"Cậu biết là tốt rồi."
Lão Yên gật nhẹ đầu: "Đây đều là chuyện từ xa xưa, muốn nói thì phải quay về mấy thế hệ trước nữa, nhưng cụ thể như thế nào thì tôi cũng không biết rõ ràng, cậu phải đi hỏi cô Tứ.
Tôi chỉ biết lúc đó nhà họ Lưu đã xuất hiện một thiên tài, anh ta đã nắm vững toàn bộ “Tinh Quan Yếu Quyết” khi chưa đầy hai mươi tuổi, thậm chí còn thêm vào đó những ghi chú tâm đắc của bản thân.
Cũng không biết có phải là do ông trời ghen tị với tài năng của anh ta không, lúc anh ta mới hai mươi mốt tuổi thì đã gặp phải tai họa, nghe nói là chết rất thê thảm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận