Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 216: Mau Chạy

Rốt cuộc lão Yên cũng sợ tôi xảy ra chuyện, bèn bảo Côn Bố đưa cho mình chút thuốc gây mê, rồi ghì chặt súng chạy về phía này, khó khăn lắm ông ấy mới bắn được thuốc gây mê lên đuôi của con rắn khổng lồ kia, khiến cho nó ngừng lại một chút.
“Thuốc mê này Côn Bố đưa cho tôi, không biết có thể sử dụng được trong bao lâu, nhân cơ hội này cậu nhanh chóng trèo lên trên buộc thuốc nổ vào người con rắn đi, nhớ kỹ, buộc càng cao càng tốt.” Lão Yên nhanh chóng nói.
Vì vừa ngất đi nên lúc này tôi còn có chút ngơ ngác, sau khi nghe ông ấy nói xong thì mới nhớ được hiện giờ mình đang làm gì, cũng không còn thời gian để nhiều lời nữa, dưới sự giúp đỡ của lão Yên, tôi bò ra khỏi đuôi rắn, rồi vịn theo cành cây để di chuyển lên cao.
Còn lão Yên chậm rãi lùi lại vài bước, cầm súng lên sẵn sàng tiếp viện cho tôi bất cứ lúc nào!
Nhìn từ xa, tôi đã biết cái cây này chắc chắn rất lớn, hiện giờ trèo lên cây càng có cảm giác chân thực hơn, tôi vừa quan sát động tĩnh của con rắn khổng lồ vừa nhanh chóng trèo lên.
Thân hình to lớn của con rắn này dừng như chẳng thể thấy hết, tôi bò được mấy chục mét thì chỉ thấy thân thể mềm oặt của nó, đầu rắn to lớn vẫn còn cách tôi rất xa.
Tôi lại leo lên khoảng năm mét nữa, đến khi khoảng cách giữa mình và đầu rắn chỉ còn lại chưa đến một mét thì mới dừng lại.
Đôi mắt của con rắn khổng lồ nhắm nghiền, răng nanh bị lộ một nửa ra ngoài, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, tôi hít một hơi thật sâu rồi nín thở, cởi thuốc nổ C4 bên hông ra, cẩn thận vươn tay, buộc vào người còn rắn.
Tay tôi khẽ run rẩy, gần như cứ nhích dần từng chút tới gần con rắn khổng lồ kia, mất một lúc lâu sau mới chạm vào làn da lạnh lẽo của nó.
Tôi nín thở tới đỏ cả mặt, cẩn thận hít một ngụm không khí mới rồi lại cố gắng giữ vững tay khi bắt đầu buộc thuốc nổ.
Có lẽ vì quá lo lắng, nên nhiều lần dù đã suýt thành công, nhưng bởi vì tay run quá nên lại thất bại trong gang tấc.
Vất vả cả ngày khiến tay tôi cũng đau nhức, tôi thu tay lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh, sau đó lại cố duy trì sự bình tĩnh này mà nhanh chóng tiếp cận con rắn khổng lồ kia.
“Hô!”
Tôi thở hắt ra, cố gắng hết sức phớt lờ cái đầu rắn cạnh tay mình, dứt khoát buộc thuốc nổ vào người nó.
Vất vả lắm mới buộc xong thuốc nổ, mồ hôi trên người tôi đã toát ra như tắm, hai tay đau nhức sưng tấy như thể tôi đã lao động chân tay mấy ngày vậy, tôi cũng không dám nán lại lâu, vội bám bám theo cành cây mà trèo xuống.
Đúng vào lúc này, tôi đột nhiên cảm nhận được có ánh mắt đang dính chặt trên người mình, động tác của tôi cứng dờ lại, ngẩng đầu lên nhìn, vừa hay bắt gặp được con rắn khổng lồ kia đã tỉnh từ lúc nào, đôi mắt tam giác to như chuông đồng đang lạnh lùng quan sát tôi thật chăm chú…
Máu trong cơ thể tôi lập tức lạnh đi, tôi vẫn cứ duy trì tư thế đang leo xuống chứ không dám động đậy.
Rắn khổng lồ vừa mới tỉnh lại, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, một đôi mắt hình tam giác của nó cứ nhìn tôi chằm chằm, mãi mà chưa thấy nó có động tác gì khác.
Còn tôi vẫn treo mình trên cành cây như cũ, phía trên là cái đầu rắn to khủng bố, cách cánh tay phải chưa đầy một mét là thân hình to lớn trơn trượt của rắn, cho dù thân hình ấy chẳng nhúc nhích nhưng vẫn rất có sức uy hiếp, trong lúc nhất thời tôi chỉ cảm thấy mình đã đặt một chân vào quỷ môn quan.
“Trường An, chạy!”
Cô Thu đột nhiên quát khẽ một câu, tôi quay lại thì thấy trong tay cô đang cầm ngòi nổ C4, hình như đang định trực tiếp ấn xuống.
Tôi mở to mắt, cảm giác lần này cả hai chân mình đều bước vào quỷ môn quan rồi, lượng thuốc nổ kia đủ để nổ chết một con rắn khổng lồ, cô ấy mà ấn nhẹ một cái chẳng phải tôi sẽ tan xương nát thịt hay sao?
Lúc này, tôi cũng chẳng quan tâm hành động của mình có khiến con rắn khổng lồ kia chú ý hay không nữa, lập tức gào lên: “Chị Thu, chị kiềm chế lại một chút, em vẫn còn đang ở trên cây đấy.”
Nói xong, tôi không dám đứng yên ở chỗ cũ nữa, mà trực tiếp trượt xuống, cũng chẳng màng bản thân có ngã hay không.
Răng rắc…
Tôi vừa trượt xuống được một đoạn liền nghe được tiếng nhai nuốt của đối phương truyền tới từ đỉnh đầu, nhìn lên mới thấy cành cây chỗ tôi vừa mới nằm kia đã biến mất một đoạn lớn. Mà con rắn khổng lồ kia lúc này cũng đang trườn xuống theo hình chữ S với tốc độ rất nhanh, đầu của nó đã gần như chạm vào trán tôi rồi.
Vừa thấy cảnh này, tôi chẳng buồn quan tâm đến chuyện gì nữa, tức khắc thả hai tay ra, nhảy thẳng xuống dưới.
Tôi ôm đầu, phần lưng trực tiếp nện lên mặt đất, tiếng xương gãy lại vang lên, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm được nhiều đến thế, cố bò dạy rồi chạy về phía của nhóm lão Yên.
“Mau, mau lên đi!”
Cô Thu nắm kíp nổ ra sức hét lớn, kỳ thật không cần cô ấy lên tiếng tôi cũng đã dùng hết sức rồi, suy cho cùng tôi vẫn có thể cảm nhận được con rắn khổng lồ kia đang bò xuống tán cây qua những tiếng xào xạc, đoán chứng chỉ chốc lát nữa nó có thể đuổi kịp tôi.
“Tê…”
Không biết từ lúc nào con rắn khổng lồ đã đuổi kịp phía sau tôi, đầu lưỡi nó vươn ra, liếm lên lưng tôi, tôi hít ngược một ngụm khí lạnh, trên lưỡi con rắn kia thế mà lại có gai, nó mới chỉ liếm một chút mà tôi đã cảm thấy quần áo và một lớp da trên lưng mình đã bị lột xuống.
Mắt thấy cứ chạy như vậy cũng vô ích, bèn rút con dao găm từ thắt lưng ra, mặc kệ sự chênh lệch sức mạnh giữa hai bên, tôi xoay người lại đồng thời cúi người lẻn xuống dưới đầu con rắn nọ, ôm lấy cổ rắn, lật người lại, và ngồi trên lưng nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận