Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 532

Cô Thu và Nha Tử buồn cười nhìn tôi, tôi giả bộ tức giận ngồi phịch xuống đất: “Muốn nói gì thì nói đi.”
Chuyện này chỉ là nói đùa, nhưng tôi vẫn cảm giác có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, dù không nhìn thì tôi cũng biết đó là ánh mắt của lão Yên.
Nghĩ đến ông ấy, tim tôi đập lỡ một nhịp, một điều gì đó mà tôi đã bỏ qua đột nhiên hiện lên trong đầu tôi… Tôi nghi ngờ rằng chính lão Yên đã dụ mình lên núi vào đêm qua, liệu ông ấy có biết chuyện này hay không?
Nghĩ đến đây, tôi lại càng lo lắng hơn, tôi ước gì mình có thể hỏi ngay bây giờ.
Nhưng ngay lúc đó, lão Yên lại là người lên tiếng trước, ông ấy bảo mọi người thu dọn đồ đạc và lấp đầy bụng trước khi xuất phát, tranh thủ hôm nay thời tiết tốt để lên đường.
Thời tiết tốt sao?
Sau khi nghe lời nhắc nhở của lão Yên, tôi mới nhận ra trời đã nắng rồi, dù nắng không gay gắt nhưng khi những tia nắng xuyên qua qua khu rừng, chiếu lên người vẫn rất ấm áp, dường như mọi sự kỳ quái trong khu rừng đều đã bị xoá sạch.
Có lẽ vì thời tiết tốt nên mọi người đều tràn đầy năng lượng, sau khi ăn uống, chúng tôi đã nhanh chóng xách đồ và theo lão Yên lên núi.
“Này, tôi bảo này Trường An, cậu đi vệ sinh cũng chọn chỗ xa thật đấy.” Vừa vào đến núi, giọng nói nghi ngờ của cô Thu đã vang lên.
Chết tiệt… Tôi chỉ nghĩ đến việc tùy tiện bịa ra một lý do, nhưng lại quên mất dấu chân của mình, đây là thứ không thể che giấu được.
Tôi không biết nên đáp lại như thế nào mới phải, đành phải cười ha hả với cô Thu, cô Thu bèn hỏi tôi có phải tôi đang giấu mọi người điều gì không?
“Tiểu Thu, Trường An còn nhỏ, ngại ngùng cũng là chuyện bình thường thôi.” Lão Yên bất ngờ lên tiếng khiến tôi phải giật thót, chẳng lẽ ông ấy thực sự không biết chuyện gì sao?
Trong phút chốc, đủ loại câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi, đến nỗi tôi không còn quan tâm đến những lời trêu của cô Thu, cũng chẳng thấy xấu hổ. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào lão Yên, cố gắng tìm ra manh mối từ vẻ mặt của ông ấy, nhưng lại chẳng thể tìm thấy gì cả, điều duy nhất tôi nhìn thấy là nụ cười khó hiểu của ông ấy.
Ngay khi cô Thu đang vừa kêu la vừa đuổi theo tôi, cô ấy muốn nhìn xem tối hôm qua tôi đã bí mật làm gì, tuy nhiên lão Yên đã cản cô ấy lại và chỉ vào con đường đối diện với con đường tôi đã đi vào đêm qua, ông ấy nói con đường này chắc chắn sẽ tốt hơn.
“Đường? Lão Yên, ông đang đùa đấy à, đường ở đâu chứ?” Cô Thu không khỏi sửng sốt, nhưng cô ấy nhanh chóng trả lời rằng mình là đội trưởng, nên mình cũng có quyền quyết định.
Lão Yên bị tố ngay trước mặt, trông ông ấy dường như muốn lao vào đánh nhau với cô Thu tới nơi, sau đó tôi nghe ông ấy giải thích: “Trường An ở nhà Đường nằm ở về phía Đông, nhưng căn cứ theo Phật pháp, tất cả các vị Đại Phật đều đi theo hướng Tây, ví dụ như thỉnh kinh ở Tây Thiên. Nếu như phù đồ chín tầng có thật, chắc hẳn nó sẽ ở phía Tây.”
Lý do ông ấy nêu ra khiến chúng tôi không khỏi kinh ngạc, nhưng ngẫm lại cũng thấy rất đúng, cho nên không có ai phản đối.
Chuyện dấu chân chẳng qua là lão Yên đã cố ý lừa gạt, tôi nhìn ông ấy bằng ánh mắt kỳ quái, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều sẽ phát hiện ra ông ấy đang cố tình che đậy. Những gì ông ấy làm chỉ khiến tôi thêm do dự, những suy nghĩ vốn đã không rõ ràng nay chẳng khác gì làn sương mù trước mặt, che khuất tầm nhìn của tôi.
Dù tôi có cố gắng suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, lão Yên cũng đã dẫn đường, một tay ông ấy cầm chiếc gậy mình vừa tiện tay bẻ được từ một bụi cây không rõ tên, vừa đi vừa đập vào bụi cây để mở đường cho chúng tôi.
Nhìn thấy hành động của lão Yên, tôi chợt cảm thấy cây sáo trong lồng ngực mình nóng lên, đốt cháy cả lồng ngực của tôi.
Ông ấy đang làm cái quái gì thế?
Tôi hít một hơi, nhưng dù cố gắng thế nào tôi cũng không thể đoán ra được, ngược lại chỉ càng khiến màn sương mù trở nên dày đặc hơn mà thôi.
Đường lên núi khó khăn hệt như trong tưởng tượng của chúng tôi, không những có lớp tuyết dày trơn trượt, khiến chúng tôi đi một bước lùi ba bước, mà càng về sau, địa hình càng dốc hơn, thay vì đi bộ, chúng tôi gần như là trèo núi, toàn thân gần như chạm sát vào mặt đất.
“Ở đây thực sự có phù đồ chín tầng sao?” Cô Thu nhíu mày.
Lão Yên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng không biết, nhưng có một chuyện rất rõ ràng.”
“Là chuyện gì vậy?” Cô Thu càng nhíu mày sâu hơn.
Lão Yên chỉ vào Côn Bố rồi nói: “Ảnh cổ của cậu ấy đã đi theo hướng này, chứng tỏ “thi thể” kia cũng đã leo lên ngọn núi này. Chậc, cũng thật thú vị, chưa bàn tới nhóm của chúng ta cũng khá đông, chỉ bàn về chuyện tốc độ, khẳng định chúng ta di chuyển không hề chậm, nhưng lại không thể so sánh được với một người đang bị thương.”
Cô Thu bật cười mỉa mai: “Sao ông biết được người đó đang bị thương?”
“Vết máu không phải là giả.” Lần này, còn chưa chờ lão Yên kịp lên tiếng, tôi đã tiếp nhận câu hỏi của cô Thu.
Ngay cả khi tôi không thể phân biệt được đâu là “ thi thể” thực sự, đâu là người sống, nhưng ít nhất máu chảy ra trên miệng người kia không phải là máu giả, dựa vào những gì tôi đã nhìn thấy lúc ấy, người nọ nhất định đang bị thương nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận