Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 417

Lời nói của cô ấy như theo gió truyền đến, mặc dù cởi mở nhưng bên trong lại lộ ra một tia cay đắng, khiến tôi không dám hỏi nhiều, chỉ dùng tay nắm chặt lấy hai bên để khỏi bị ngã.
Chiếc xe máy lao vùn vụt trên con đường Yến Kinh vắng người, dù có cách một lớp mũ bảo hiểm thì tôi vẫn có thể cảm nhận được gió lạnh quất vào mặt và người của mình như dao cắt, lúc đầu tôi còn cảm thấy lạnh, nhưng càng về sau tôi chỉ cảm thấy toàn thân đã đông cứng lại.
Cô Thu mặc ít quần áo hơn tôi, nhưng dường như cô ấy không hề cảm giác được cái lạnh, chiếc áo khoác rộng mở rót đầy gió bay phất phới trong đêm tối tĩnh mịch, khiến cho tấm lưng của cô ấy càng lúc càng nhỏ bé.
Tôi muốn hỏi cô ấy rốt cuộc là bị làm sao nhưng bản thân lại không thể hỏi ra khỏi miệng, bởi vì bộ dạng này của cô ấy rõ ràng là không liên quan đến công việc, vậy chắc chắn là chuyện riêng tư, khiến tôi hoàn toàn không tiện mở miệng hỏi, cho nên đành phải yên lặng ở bên cạnh cô ấy.
Cô ấy cứ lái xe như thế, mà tôi cũng không biết cô ấy sẽ lái xe đến khi nào mới dừng lại.
Mãi đến khi một cơn gió lạnh thổi qua thì cô ấy mới chịu dừng lại, tôi chà xát hai tay rồi xuống xe, sau đó mới biết cô ấy đã lái xe đến công viên Hải Tử.
Cô ấy phớt lờ tôi, ngay khi cô ấy cởi bỏ mũ bảo hiểm và đặt lên xe máy xong liền đi về phía bờ biển.
Tôi vội vàng đuổi theo, sợ cô ấy sẽ nhất thời nghĩ quẩn, nhưng cô ấy chỉ quay đầu rồi mỉm cười với tôi: “Cậu ở lại đây đợi đi.”
“Hả?” Tôi cảm thấy có chút không hiểu, nhưng cô ấy lại xua tay lần nữa mà ra hiệu cho tôi không được đi theo, sau đó mới tăng tốc chạy về phía bờ biển.
Tôi nhất thời rơi vào thế khó, không biết có nên đi theo phía sau cô ấy hay không, nhưng khi tôi nhìn thoáng qua khoảng cách giữa nơi tôi đang đứng và bờ biển thì mới xác định là ngay cả khi cô ấy có thực sự nghĩ quẩn thì mình vẫn có thể tới kịp để cứu cô ấy, cho nên lúc này mới không đi theo nữa.
Bởi vì bản thân bị cô Thu gọi ra vào phút chót nên tôi chỉ kịp vơ lấy một bộ quần áo, may mà bên trong còn có một bao thuốc lá, không đến mức khiến tôi cảm thấy quá nhàm chán.
Tôi dùng đôi tay đã tê dại đến run rẩy của mình mà châm một điếu thuốc rồi rít mạnh hai hơi, sau đó tôi mới cảm thấy cơn lạnh ở trong người đã biến mất một chút!
Cô Thu không làm điều gì ngu ngốc giống như tôi tưởng tượng, chỉ thấy cô ấy lặng lẽ đứng trên bờ biển, cũng không biết là đang nghĩ gì, chỉ thấy mái tóc của cô ấy bị gió đêm cuốn lên và rối tung giống như suy nghĩ của tôi.
Tôi không hiểu tại sao cô ấy lại đến tìm tôi, nhưng thành thật mà nói, cả đời này tôi chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào, lại còn là một người phụ nữ đêm hôm khuya khoắt mặc bộ váy quyến rũ đến tìm tôi, cho dù cô ấy không có bất kỳ tâm tư gì nhưng trong lòng tôi vẫn rất rối bời.
Tôi buồn cười chà xát mặt, tôi coi cô Thu vừa là thầy vừa là bạn của mình, cũng gần giống với chị gái của mình, cho nên tôi sao có thể có loại ý nghĩ kỳ quặc này chứ?
Sau khi hút xong vài điếu thuốc, tôi mới có thể coi những suy nghĩ hỗn loạn của mình thành sự thiếu hiểu biết, còn cảm xúc là do ban đêm quấy phá.
Sau khi hút hết bao thuốc lá, cô Thu cuối cùng cũng quay lại, khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, con mắt cũng hơi đỏ lên, khiến tôi không biết là do bị gió thổi hay là đã khóc nữa.
"Trở về thôi." Cô Thu rõ ràng không còn cảm thấy hào hứng như lúc mới đến nữa, chỉ thấy cô ấy ném chìa khóa cho tôi, hỏi tôi có biết đi xe máy không.
Tôi mỉm cười nói một tiếng chuyện nhỏ, sau đó trực tiếp ngồi lên xe rồi đưa mũ bảo hiểm cho cô ấy: “Đi thôi, em trai đây đưa chị về nhà.”
“Ha ha.” Cô Thu cũng cười, sau khi ngồi lên xe máy, hai tay của cô ấy khoác lên trên vai của tôi, nhưng trong khoảnh khắc xe máy khởi động thì tôi lại nghe được giọng nói sa sút của cô ấy vang lên: “Tiếc là chị đã không còn nhà nữa…”
Tôi không khỏi cảm thấy sầu não, nhưng rồi lại cảm thấy kỳ lạ, có thể nói là hầu hết những người đã tiến vào 701 đều không còn người nhà.
Ví dụ, lão Yên là một người độc thân, còn tôi và Nha Tử đều là trẻ mồ côi, Côn Bố có một gia tộc rất phức tạp ở Nam Cương, cho nên nơi này không thể gọi là nhà, nhưng nghe ý của cô Thu, chẳng lẽ cô ấy có nhà sao?
Nhưng sau khi nói xong câu đó thì cô ấy lại khẽ tựa vào người tôi và tựa hồ đã ngủ thiếp đi, như thể những gì cô ấy vừa nói chỉ là do tôi nghe nhầm.
Khi chúng tôi đến 701, cô Thu xuống xe trước, sau đó vỗ nhẹ vào ghế sau: "Chiếc xe này thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Đây là lời nói thật, tôi biết đi xe máy, nhưng bản thân lại chưa từng có cơ hội lái nó, tuy nhiên hôm nay tôi cũng đã được lái nó.
Cô Thu cười ha ha. “Cho cậu đấy.”
“Hả?” Tôi vừa định xuống xe thì lại bị câu nói này của cô ấy dọa sợ, suýt chút nữa đã khiến cả người lẫn xe ngã xuống đất.
Bởi vì đầu năm nay, ngay cả xe đẹp cũng là một trong “bốn kiện lớn”, lúc nhà ai cưới vợ có thể chuẩn bị một chiếc đã là chuyện rất có thể diện rồi, chứ đừng nói đến xe máy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận