Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 323

Giáo sư Hứa hiển nhiên cũng rất thận trọng mà vẽ một cái ký hiệu lên trên bức tường cạnh cánh cửa gỗ, đây có lẽ là ký hiệu mà bọn họ đã ước định “phải cẩn thận” từ trước.
"Thôi đi! Tôi chỉ muốn biết cách mở nó ra thôi." Thương Thần lộ ra sắc mặt đen sì, hình như anh ta cũng không hiểu giá trị của thứ này nằm ở chỗ nào giống như tôi.
Lúc này lão Yên mới ý thức được đoàn người chúng tôi còn phải đi qua đây, cho nên ông ấy đột nhiên cảm thấy đau đầu mà xoa xoa thái dương, mặc dù rất muốn hút thuốc nhưng lại sợ tia lửa bắn vào đàn hương đen, mà bộ dạng này của ông ấy thật đúng là giống với thần giữ của vậy.
Sau khi do dự hồi lâu, ông ấy mới nói: “Nếu không thì chúng ta đẩy thử xem, có phải nó cũng có thể trực tiếp đẩy ra không?”
Nói xong, ông ấy lại lấy đôi găng tay trắng từ trong túi ra rồi đeo vào, sau đó cẩn thận đẩy cánh cửa gỗ ra, nhưng tiếc là cánh cửa gỗ không có phản ứng nào.
Lão Yên có chút ủ rũ: "Cửa đá có thể đẩy được, vậy mà cửa gỗ lại bị kẹt ở đây, thật đúng là đi ngược lại con đường cũ."
Giáo sư Hứa bảo ông ấy không nên gấp gáp, sau đó mới kêu Nha Tử tới cùng nghiên cứu xem có phải xung quanh có cơ quan nào không.
Lão Yên ở một bên cũng đi lòng vòng chờ đợi, mà tôi thì lộ ra vẻ bất đắc dĩ yêu cầu ông ấy dừng lại, ông ấy vốn là một người rất ổn trọng, cũng không thể chỉ vì một khúc đàn hương đen mà trở nên như thế này được.
"Ai nói tôi chỉ vì đàn hương đen chứ?” Lão Yên trợn mắt nhìn tôi một cái: "Đàn hương đen có thể phòng ngừa sâu bọ đục khoét, cậu nói xem việc dùng nó ở nơi này thì bên trong sẽ có gì?"
Sau khi nghe ông ấy nói ra những lời này thì tôi mới nhớ tới mộ thất trống rỗng vừa rồi, có lẽ phía sau cửa gỗ đàn hương đen mới thực sự là chủ mộ, khiến cho ánh mắt của tôi cũng lập tức nóng lên, sau đó nhìn chằm chằm vào đám người giáo sư Hứa, chỉ hy vọng một giây sau là có thể nghe thấy âm thanh cơ quan mở ra.
Giáo sư Hứa và Nha Tử chạm vào đó hồi lâu, thậm chí không bỏ sót một vết nứt nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể lắc đầu: "Không có cơ quan.”
“Vậy cho nổ đi!" Thương Thần không kiên nhẫn nói.
Lão Yên tự mình ra trận điều tra, sau khi xác nhận không phát hiện ra bất cứ cơ quan nào, giống như cái cửa gỗ này đã được khảm kín kẽ vào bên trong bức tường ở xung quanh vậy, cho nên lúc này ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý với ý kiến của Thương Thần.
Thương Thần cười ha ha, sau đó cởi chiếc áo khoác của mình ra rồi để lộ chiếc áo jacket ở bên trong, mà lúc này tôi mới nhận ra bên trong cái áo jacket này của anh ta cư nhiên treo đầy băng đạn, quả thực đủ cho chúng tôi dùng cả năm.
Chỉ thấy anh ta lấy từ lớp trong cùng ra một băng đạn, sau đó đổ thuốc nổ ra…
Không đúng, tại sao bên trong băng đạn lại có thuốc nổ, chẳng lẽ anh ta không sợ chẳng may chạm vào lửa sẽ khiến bản thân bị nổ tung?
Nhưng anh ta lại không quan tâm đến phản ứng của chúng tôi, sau khi mày mò một lúc lâu thì mới cho thuốc nổ vào ngòi nổ, kế tiếp là đặt nó ở bên cạnh cửa gỗ làm từ đàn hương đen, cuối cùng anh ta mới chậm rãi di chuyển ngòi nổ về phía sau, còn lão Yên cũng vội vàng xua tay bảo chúng tôi rút lui.
Đợi đến khi chúng tôi đã rút lui tới một khoảng cách an toàn, lúc này Thương Thần mới lấy bật lửa châm vào ngòi nổ, nhưng ánh mắt của lão Yên khi nhìn về phía ngòi nổ đang cháy càng lúc càng ngắn kia giống như đang nhìn con gái đi lấy chồng ở xa, thậm chí còn có chút không nỡ bỏ.
Ngay cả giáo sư Hứa và Nha Tử ở bên cạnh cũng tỏ vẻ Thương Thần đang phung phí của trời, nhưng lý trí lại mách bảo bọn họ không thể không làm như vậy.
Theo một tiếng ầm vang, cửa gỗ đàn hương đen trị giá ngàn vàng ở trước mặt đã bị nổ thành từng mảnh, sau đó lập tức biến thành than đen.
Chờ đến khi bụi bặm và mùi thuốc súng khiến người ta bị sặc kia tan đi, chúng tôi lại đi lên phía trước lần nữa, lão Yên ngồi xổm trên mặt đất, khi nhìn đàn hương đen đã trở thành một mảnh hỗn độn thì lông mày nhíu chặt lại như muốn chảy ra nước.
"Được rồi, còn không mau đi?" Thương Thần nhếch miệng.
Lão Yên thở dài một hơi rồi đứng thẳng lên, sau đó miễn cưỡng mà bước về phía trước.
Bởi vì cửa gỗ này chỉ đủ rộng cho một người đi vào, cho nên chúng tôi chỉ có thể từng người một đi vào.
Lão Yên vốn đang đi ở phía trước, không biết nghĩ đến điều gì mà đột nhiên quay người nhìn về phía tôi: “Trường An, cậu đi đầu, tôi áp trận.”
“Cái gì?” Tôi có chút sửng sốt, bởi vì bình thường lúc chúng tôi xuống mộ đều là lão Yên dẫn đầu, dù sao ông ấy không chỉ có kinh nghiệm phong phú, mà thủ đoạn cũng nhiều, những lúc gặp phải vấn đề thì tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, có thể nói là người lãnh đạo tinh thần của chúng tôi, nhưng hiện tại lại đột nhiên đổi thành tôi, khiến tâm trạng của tôi không khỏi trở nên bồn chồn.
"Cậu không dám à?” Lão Yên nhướng mày.
Vốn tôi còn muốn từ chối, nhưng khi ông ấy nhướng mày như vậy, tôi lập tức bước tới phía trước rồi nói: "Có gì không dám chứ?"
Mặc dù những cái khác tôi không có nhưng lá gan thì luôn rất lớn, nếu không ngay từ đầu đã không đồng ý với lão Yên gia nhập 701 rồi!
Tôi giơ đèn pin lên rồi chậm rãi bước vào cánh cửa gỗ, Nha Tử đi theo phía sau tôi, nhưng trong miệng vẫn luôn lải nhải liên miên, nói là lão Yên đang cố ý bồi dưỡng tôi.
Mặc dù hiện tại 701 trông có vẻ bình thường, nhưng nhân sự nòng cốt thực sự quá ít, thế hệ trẻ lại càng ngày càng tàn lụi, những người biết một chút giống như tôi lại càng ít, e là lão Yên đang có ý định đào tạo tôi thành lĩnh đội đời tiếp theo của 701.
Bạn cần đăng nhập để bình luận