Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 663

Câu trước thì đáy lòng tôi đã có đáp án còn về phần phía sau thì... Dù có hỏi cũng không ai có thể giải thích được.
“Thế nào, có hài lòng với tiết mục kết màn này không?”
Giọng Lưu Hàn Thu truyền đến, mang theo vài phần tâm tư khó đoán.
Bên này không ai lên tiếng, sắc mặt lão Yên đã đen như đít nồi, những người khác sắc mặt cũng không tốt cho lắm.
Bỏ qua giới tính của cô Tứ không nói đi, chỉ riêng nhân viên ngoài biên chế của 701 dưới sự sắp xếp của 303 nhảy một điệu như vậy, cũng là hung hăng tát vào mặt chúng tôi.
“Thủ đoạn của chủ nhiệm Lưu cũng tốt thật.” Lão Yên rít hai hơi thuốc.
Lưu Hàn Thu cười nói: “Không thể nói như vậy được, đều là cô Tứ nể tình thôi.”
Hai người anh một câu tôi một câu, chẳng ai nói vào trọng điểm, chúng tôi ở một bên lại càng không dám chạm vào mồi lửa của lão Yên.
Sau khi dập tắt điếu thuốc, lão Yên đứng phắt dậy: “Bữa tiệc giao lưu này đến đây thôi!”
Nói xong liền gọi chúng tôi trở về, Lưu Hàn Thu giả vờ ngăn lại, rồi cũng đi theo chúng tôi.
Cả đường về là một khoảng im ắng, ngay cả Nha Tử cũng không dám nói đùa, chỉ nghiêm túc lái xe.
Khi đến 701, lão Yên xuống xe trước, nổi giận đùng đùng vọt vào Cục Di Tích Văn Hóa, chúng tôi vội vàng đuổi theo, sợ ông ấy tức giận.
Ông ấy một đường vọt tới văn phòng, lại thấy bên trong sáng đèn.
“Hả?” Lão Yên cất tiếng, sau đó dùng một tay đẩy cửa phòng làm việc ra.
Cô Tứ đang ngồi ở chỗ đó, vẫn mặc Hán phục cổ, thoạt nhìn giống như tiên tử trên trời.
Cô ấy nghe thấy tiếng đẩy cửa liền ngẩng đầu nhìn qua: “Về rồi sao.”
Giọng nói lạnh lùng chẳng khác gì lúc trước.
Lão Yên cứ chặn ở cửa như vậy, chúng tôi cũng chỉ có thể đứng ở phía sau ông ấy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Hỏi đi.” Cô Tứ một tay chống đầu, tư thái có phần lười biếng.
Lão Yên bước một bước vào văn phòng, cũng không kiêng dè chúng tôi, vội vàng nói: “Cô Tứ, đây là vì sao?”
“Ông đang hỏi tôi vì sao khôi phục thân phận là nữ, hay là hỏi tôi vì sao lại nghe theo sự sắp xếp của Lưu Hàn Thu?”
Từ trong lời này tôi lại nghe ra được ý tứ, thì ra lão Yên đã biết giới tính của cô Tứ?
“Cả hai đều có.” Lão Yên cũng không quanh co lòng vòng.
Cô Tứ chống đầu suy nghĩ một hồi lâu mới nói:
“Câu trước tôi không thể trả lời được, nhưng câu sau thì có thể.”
“Mời ngài nói.” Lão Yên rốt cuộc vẫn giữ nguyên thái độ cung kính.
Cô Tứ ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư không, không biết nghĩ tới cái gì, sau đó chậm rãi nói: “Một ngày nào đó tôi không còn ở đây nữa, nhưng 303 vẫn phải tồn tại, hiện giờ chỉ vì Lưu Hàn Thu mới làm cho hai đơn vị anh em luôn hỗ trợ lẫn nhau trở nên như nước với lửa mà thôi.”
Lão Yên không nói gì, mà là chờ cô Tứ nói tiếp.
Cô Tứ chậm rãi nói:
“Huyết Ngọc.”
Hai chữ này khiến cho vẻ mặt lão Yên không còn giọt máu nào, ông ấy cuống quít phất tay:
“Trừ Trường An ra, những người khác đều giải tán đi.”
Mọi người đều biết có gì đó không ổn, nhưng dù có tò mò thì cũng biết điều mà giải tán.
“Ngài biết cái gì?”
Sắc mặt lão Yên rất khó coi.
Cô Tứ mỉa mai nói:
“Không phải tôi biết cái gì, mà là Lưu Hàn Thu biết cái gì.”
Lão Yên càng tỏ vẻ hoảng sợ:
“Ông ta rốt cuộc là cái quái gì vậy...”
“Tôi cũng không biết.”
Cô Tứ giơ tay cắt ngang lời lão Yên, sau đó đứng dậy: “Nếu ông ta gây khó dễ, lão Yên, ông nắm chắc mấy phần có thể đối phó đây?”
“Ông ta dùng việc này uy hiếp ngài sao?” Lão Yên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cô Tứ hừ lạnh một tiếng: “Chỉ dựa vào ông ta cũng xứng!”
“Vậy thì vì sao?”
Lão Yên khó hiểu hỏi, nếu không thể uy hiếp được, vậy sao cô Tứ còn đồng ý làm theo sự sắp xếp của Lưu Hàn Thu?
Cô Tứ như liếc nhìn tôi, nhưng lại như chỉ nhìn vào hư không, lập tức chậm rãi nói:
“Tôi mới vừa nói qua, cuối cùng một ngày nào đó tôi sẽ rời đi.”
Lão Yên trong nháy mắt như già đi mấy tuổi.
Đêm nay cô Tứ dường như nói nhiều hơn một chút: “Mấy năm nay ông đã quen với cuộc sống bình yên, luôn cho rằng ông ta vẫn như trước kia, nhưng con người đều sẽ thay đổi, mười mấy năm trước ông ta liền có thể làm ra việc một giọt nữa cũng không lọt, bây giờ chẳng lẽ thành một lão già hồ đồ sao?”
“Cô Tứ giáo huấn rất đúng.”
Lão Yên cung kính gật đầu.
Cô Tứ xua tay:
“Tôi chỉ để ông ta lợi dụng một lần, đổi lấy ba năm an ổn của 701.”
Lão Yên vừa định nói gì đó thì cô Tứ lại ngắt lời:
“Ba năm này nên làm cái gì thì ông hẳn là người biết rõ hơn tôi, tôi vốn không nên can thiệp vào chuyện của các ông.”
“Cô Tứ, có phải ngài sắp đi rồi không?” Lão Yên cố gắng trấn định, cuối cùng lấy lại bình tĩnh.
Trên mặt cô Tứ hiện lên một tia mờ mịt hiếm thấy, một lúc lâu cũng không cất lời.
Lão Yên cũng thức thời không hỏi nữa, mà kéo tôi ra khỏi phòng làm việc.
“Ông trở về đi, tôi có vài lời muốn nói với Trường An.” Cô Tứ bỗng nhiên mở miệng nói.
Tôi giật mình, không biết cô ấy có thể có lời gì muốn nói với tôi, nhưng lão Yên đã nhanh chân bước ra cửa, còn đóng cửa lại từ bên ngoài.
“Cô Tứ, ngài tìm tôi...”
Tôi bối rối không biết nên nói cái gì, trong đầu vẫn là dáng vẻ cô ấy múa lúc nãy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận