Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 644

Mặc dù thân thủ của anh ấy vô cùng lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là con người, cho nên rất nhiều lần đều suýt chút nữa đã bị đạn bắn trúng, khiến cho nguy hiểm thay nhau xuất hiện.

Lão Yên thì dẫn theo Côn Bố, ba người bọn họ đối đầu với thủ hạ của lão Hàm. Về phần William, ông ta chỉ cầm cây gậy rồi đứng ở chỗ đó lộ ra vẻ mặt âm lãnh mà nhìn chằm chằm về phía chúng tôi.

Mà Lưu Hàn Thu...

Trong tay ông ta nắm chặt một thanh đoản đao, lúc này đang nhân cơ hội tìm ra điểm yếu của lão Yên.

"Lưu Hàn Thu!"

Tôi hét lên một câu, thật không ngờ vào thời điểm quan trọng này, ông ta cũng không để ý tới đại cục.

Hơn mười năm trước, có thể nói lúc đó ông ta làm hại đội trưởng Bạch là vì tranh quyền đoạt lợi, nhưng hành động hiện tại của ông ta chính là đang coi thường sứ mệnh của quốc gia.

Lưu Hàn Thu thấy tôi nhìn chằm chằm vào ông ta như vậy còn cười nói với tôi: “Nhóc con, vạn vật đều do mệnh!”

“Mệnh con mẹ ông, dao của ngoại địch đang gác trên cổ, ông mẹ nó còn tranh cái gì?” Đúng là tức chết tôi rồi, chỉ bằng một câu nói này đã khiến tôi sắp nứt cả tim gan.

Tôi chưa bao giờ nghĩ trên đời này lại có loại người giống như Lưu Hàn Thu, tuy khi còn bé cha tôi không thân thiết với tôi lắm, nhưng mỗi khi giáo dục tôi đều là nam tử hán đại trượng phu thì phải có trách nhiệm, sau khi nhập ngũ thì càng không cần phải nói, bảo vệ quốc gia là sứ mệnh của quân nhân chúng tôi.

Còn về sau này gia nhập 701 thì cùng lắm là đổi phương thức khác phụng sự cho đất nước thôi, cho nên tôi mới coi tất cả mọi người giống như mình...

"Lão Yên, cẩn thận!" Mắt thấy không thuyết phục được Lưu Hàn Thu, tôi không thể làm gì khác hơn là dặn dò lão Yên một câu.

Không biết có phải là không kịp đáp lại hay là hoàn toàn không nghe được mà lão Yên cũng không hề có bất cứ phản ứng gì, mà điều này càng khiến cho tâm tình của tôi cảm thấy nặng nề hơn.

Lão Hàm trực tiếp lao tới, cả người cưỡi ở trên người của tôi, một đấm lại một đấm nện vào mặt tôi: “Hai người anh em kia của tôi đều bị cậu hại giết, cậu mẹ nó còn mặt mũi ở đây dạy tôi lòng yêu nước.”

“Bọn họ không phải do tôi hại chết, là ông…” Tôi thở hổn hển, giơ tay chặn nắm đấm của lão Hàm, nhưng ông ta đã biết được điểm yếu ở trên người tôi nên đã đấm thật mạnh vào bụng tôi mấy quyền, khiến tôi lập tức không còn sức lực để nói chuyện.

"Con mẹ nó, cậu còn dám không nhận?" Ông ta tức giận trừng mắt: "Nếu không phải do cậu suy nghĩ mù quáng, bọn họ có thể chết sao?”

Tôi sặc vài tiếng, mùi máu tươi quanh quẩn ở trong miệng, mặc dù lúc đầu tôi còn cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng về sau lại cảm thấy vị máu tanh này cũng không tệ.

Tôi ho khan mấy tiếng, sau đó mới nói từng chút một: “Là bởi vì ông, nếu như ngay từ đầu ông có vinh nhục quốc gia, không tiếp nhận mối làm ăn này, thì sẽ không bước vào con đường lạc lối như thế.”

Lão Hàm còn định nói thêm, nhưng tôi đang bị nghẹn khẩu khí nên đã đột nhiên hét lớn một tiếng “Đừng nói với ông đây là trước đó ông không biết 701 sẽ ra tay đấy!”

“Ông đã từng giao đấu rất nhiều lần với 701, phàm là bảo vật quốc gia có nguồn gốc thì nhất định sẽ có dấu vết của 701, chẳng lẽ ngay cả điều này mà ông cũng không biết sao?

Chẳng qua là ông bị thứ tiền thưởng kia làm cho đỏ mắt, cho nên mới không lo được sống chết của thủ hạ nhà mình thôi, hiện tại bọn họ chết rồi, chính là vì lòng tham của ông mà chết!”

Tôi nói một hơi những điều mình muốn nói rồi gục xuống đất cười ha ha.

“Lão Hàm à lão Hàm, ông vẫn luôn nói lão Yên bị 701 mê hoặc, còn ông thì sao, không phải ông nói là mình không bị tiền tài mê hoặc sao, nhưng ngày sau lúc thời gian của con người đến, tốt xấu gì thì lão Yên vẫn còn có chút danh tiếng.

Nhưng ông thì sao, ha ha, ông cũng có đó, nhưng chẳng qua là có hai chữ bán nước mà thôi, vợ con ông sẽ bị ông liên lụy, bọn họ sẽ bị người ta chửi là sói mắt trắng và sẽ phải sống một cuộc đời đầu đường xó chợ luôn tránh né sự chỉ trích của đồng bào, còn ông đời đời kiếp kiếp sẽ bị coi là sự hổ thẹn, toàn bộ người dân của khu Thiểm Tây đều sẽ nhổ nước miếng vào bia mộ của ông”.

“Nhóc con cậu đang nói năng bậy bạ, điều tôi đang làm là vì bát cơm của nhóm thủ hạ.” Lão Hàm xanh cả mặt.

Nhưng tôi lại không thèm để ý mà xua tay nói: “Đừng tự lừa dối mình nữa. Nếu ông thật sự là vì lợi ích của thủ hạ nhà mình, ông nên thu mình lại mà làm rùa đen rụt đầu mới đúng, tại sao còn tiến nhận mối làm ăn nguy hiểm này?”

Lão Hàm đột nhiên buông bàn tay đang nắm lấy cổ áo của tôi ra, sau đó lộ ra ánh mắt có chút chán nản rồi ngồi xuống đất: “Dự định ban đầu của tôi khi tiếp lấy đơn hàng này là để các anh em lấy tiền xây nhà cưới vợ, dù sao tôi cũng không đành lòng nhìn bọn họ phải ngày ngày buộc đầu vào lưng quần để xuống mộ…”

“Giả dối!”

Tôi lạnh giọng phản bác: “Người nào người nấy đều như thế này cả, bọn họ luôn cho rằng sau khi mình nhận xong một đơn là có thể rửa tay gác kiếm, nhưng bọn họ lại thật tình không biết ham muốn tiền bạc không phải nói dứt là có thể dứt được. Cho nên nếu đã dấn thân vào con đường trộm mộ này thì cả đời của người đó sẽ không thể nghỉ tay được, trừ phi là chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận