Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 301

Những lời này của lão Yên không được khách khí lắm, nhưng trung đội trưởng Tiêu biết mình lo liệu chuyện này không được tốt nên cũng không nói được gì, chỉ bảo chúng tôi cẩn thận rồi quay người bước xuống núi.
"Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu ta, bởi vì lòng tò mò của tên trung đội trưởng Tiêu này rất nặng, nếu không cảnh cáo thì cậu ta nhất định sẽ nhịn không được mà cùng đi theo! Nếu làm vậy thì có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý suốt đời, cho dù sau này có muốn tiếp tục làm cảnh sát vũ trang sợ là không làm nổi.”
Lão Yên vừa ra hiệu cho chúng tôi đi theo đám người ở phía trước vừa lên tiếng giải thích.
Tôi gật nhẹ đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó đuổi theo cước bộ của bọn họ.
Mặc dù nhóm người đó đi trước chúng tôi khoảng mười mét, nhưng chúng tôi cũng không dám theo sát quá gần vì sợ sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ, cho nên chúng tôi cứ bám theo họ như vậy, ngay tại lúc mặt trăng lên đỉnh thì cuối cùng cũng đuổi đến đích.
“Là vị trí của chủ mộ.” Tôi nói một câu.
Trước đó Ninh Viễn đã từng nói cho tôi biết vị trí của khu chủ mộ nằm ở đâu, cho nên lúc này tôi mới có thể nhìn ra được.
Trước đó tôi luôn nghĩ bọn họ muốn đi đến hố chôn, nhưng bây giờ nghĩ lại hành vi đào bới của bọn họ trong hố chôn thì e rằng cũng là vì muốn đi đến chủ mộ.
"Xem ra vị hôn thê của Ninh Viễn nghe không lầm, lúc lão Cố gõ vang bộ chuông nhỏ thì bên trong chủ mộ đã truyền đến tiếng cộng hưởng!” Lão Yên nhìn chằm chằm vào đám người, sau đó nhíu mày lại.
Tôi khó hiểu nói không đúng, nếu nhóm người này có thể đi bộ từ chân núi đến vị trí của chủ mộ, vậy tại sao trước đó lúc còn ở trong hố chôn lại không thấy bọn họ có động tĩnh gì?
Không phải bọn họ đều không thể ra khỏi hố chôn sao?
Lão Yên giơ một ngón tay chỉ vào đầu tôi, khiến tôi lập tức hiểu ra, quả nhiên đúng như tôi vừa nghĩ, đầu óc của những người này không đủ thông minh.
Lúc bọn họ đang ở trong hố chôn, bởi vì bức tường kia rất có thể là tường mộ của chủ mộ, cho nên bọn họ chỉ biết cào tường, mà lúc này không có vật gì cản lại, cho nên bọn họ mới có thể tìm được chủ mộ.
"Thương Thần, cậu dùng tiếng súng đánh lạc hướng sự chú ý của bọn họ đi. Trường An và Nha Tử, hai người đi theo tôi đánh gục từng người một. Nhớ kỹ, cố gắng tấn công vào vị trí gần với lỗ tai của bọn họ, để bọn họ tạm thời mất đi thính lực.” Lão Yên ra lệnh.
Nha Tử ồ một tiếng: “Nhỡ đâu tôi vô tình làm bọn họ điếc luôn thì sao?”
"Cậu đừng bị bọn họ làm cho điếc là được!” Lão Yên trừng anh ta, sau đó tiếp tục ra lệnh: "Lão Hứa, ông chú ý quan sát phản ứng của bọn họ khi chúng tôi tấn công, còn Dược Quán Tử chuẩn bị chữa trị.”
“Hành động!"
Sau khi dặn dò mọi người xong, lão Yên phất tay rồi dẫn đầu xông tới, tôi và Nha Tử nhanh chóng đuổi theo, ngay tại lúc chúng tôi vừa tiến lên thì tiếng súng của Thương Thần cũng vang lên.
Mỗi lần phát súng của anh ta vang lên đều nằm ở các vị trí khác nhau, hiển nhiên là do anh ta vừa bắn súng vừa nhanh chóng xê dịch vị trí.
Nhóm người kia vốn đang đứng ở phía trên chủ mộ lập tức bị tiếng súng này thu hút, nhưng đúng lúc này, dường như có thứ gì đó ở bên trong chủ mộ đang kêu gọi bọn họ, khiến cho tiết tấu của bọn họ nhất thời có chút hỗn loạn.
Lão Yên làm ra vài thủ thế, tôi và Nha Tử gật nhẹ đầu rồi im hơi lặng tiếng đi tới phía sau đám người này, sau đó kéo ba người đứng gần với chúng tôi nhất ra xa, đồng thời nhanh chóng đấm ra một quyền vào bên tai bọn họ ngay trước khi bọn họ kịp giãy giụa.
Mà một quyền này đã làm cho bọn họ gần như mất đi mục tiêu, ánh mắt vốn đã đờ đẫn lại càng trở nên ngốc trệ, mà điều này càng làm cho lão Yên vui vẻ: “Có tác dụng!”
"Hóa ra là ông không biết nó có tác dụng hay không?" Nha Tử trầm giọng quát: "Lão Yên, ông còn nói Trường An, quyết định này của ông có thể đáng tin cậy một chút không?”
“Sao cậu thích ý kiến thế? Nhanh, đừng lãng phí đạn của Thương Thần, đạn của cậu ta đều là loại đặc chế đấy.” Lão Yên trợn mắt nhìn Nha Tử rồi nhanh chóng lao về phía những người khác.
Tôi và Nha Tử cũng không nói nhảm, cùng phối hợp với tiếng súng hạ gục từng người một.
Nhưng lúc nhìn những người đang nằm trên mặt đất này, tôi lại cảm thấy có chút đau đầu: "Nên làm gì với những người này đây?”
“Cứ để vậy đi, Dược Quán Tử, lại đây.” Lão Yên hét lên, lúc này Dược Quán Tử mới chậm rãi bước tới.
Nhưng Thương Thần lại chạy tới trước cả ông ấy, hai cánh tay vừa chuyển là hai khẩu súng lục có ổ quay màu bạc trong tay đã quay trở lại bên hông, sau đó thấy anh ta tìm đại một người trong số đó rồi vỗ nhẹ vào mặt của đối phương: “Lãng phí mất một viên đạn của ông đây, chờ anh tỉnh lại, ông đây nhất định sẽ lột da của các người xuống.”
"Mỗi người một viên?” Lão Yên nhướng mày.
Thương Thần gật nhẹ đầu: “Là phúc khí của bọn họ.”
“Đúng vậy, cho dù có bị đạn của cậu bắn chết cũng là phúc khí của bọn họ.” Dược Quán Tử chậm rãi đi tới, vừa lúc nghe được lời nói của Thương Thần, khiến ông ấy không khỏi bật cười.
Thương Thần vỗ nhẹ lên bả vai của Dược Quán Tử: "Đúng thế, nếu có một ngày anh chịu đựng không nổi nhớ phải tìm tới tôi, tôi đảm bảo anh rời đi sẽ không cảm thấy chút đau đớn nào."
Dược Quán Tử vẫn mỉm cười, sau đó không thèm để ý tới anh ta nữa, mà ngồi xổm ở bên cạnh một người rồi từ từ kiểm tra.
"Bọn họ hoàn toàn không có phản ứng gì." Giáo sư Hứa cũng đi qua, Dược Quán Tử vừa kiểm tra vừa mở miệng nói: "Nhưng sau khi mọi người đánh bọn họ xong, bọn họ có tỉnh lại một lát.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận