Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 231: Nha Tử Tháo Kính

Lời vừa ra khỏi miệng tôi liền ngây người ra, theo lý mà nói, khi tôi và Nha Tử ở bên nhau, Nha Tử luôn dựa giẫm vào tôi, nhưng hiện tại, sau khi anh ta tháo kính râm xuống, tự dưng tôi lại coi anh ta trở thành chỗ dựa của mình.
Chẳng biết có phải vì không còn đeo kính râm nên khí chất trên người anh ta đã vô thức thay đổi hay không!
“Tôi có thể cứu cậu cũng là do sự trùng hợp mà thôi! Trận bát quái này còn chưa bị phá, hiện giờ tuy rằng tôi có thể phát hiện ra được mấy cửa, nhưng muốn phá trận thì còn khó lắm. Cho nên tôi cũng không biết phải đi đâu, chỉ có thể cố gắng tránh khỏi nguy hiểm thôi.” Nha Tử nói mà không nhìn lại.
Tôi giữ chặt tay Nha Tử, thở phì phò nói: “Để tôi nghỉ ngơi một lát đã, tôi hơi chóng mặt.”
Vừa rồi khi vội vã rời khỏi phạm vi của huyết tầm tôi còn chưa cảm thấy gì, hiện tại, chạy được một đoạn rồi, tôi mới cảm thấy hơi hoa mắt, lúc này tôi mới nhớ ra mình đã bị những sợi tơ kia hút không ít máu, bây giờ tôi có thể nhìn thấy mấy đường mạch máu trên mu bàn tay trái đã tái nhợt.
Nha Tử quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt như bị tăng nhãn áp không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng theo bản năng, tôi lại cảm nhận thấy hình như anh ta có chút không vui, tôi lập tức có chút sợ hãi nên hỏi anh ta có phải bây giờ không tiện nghỉ ngơi không?
“Ừ, trận bát quái thiên biến vạn hóa, chúng ta chỉ cần nghỉ một lúc, lộ trình phía trước sẽ lập tức thay đổi so với hiện tại.” Nha Tử giải thích.
Tôi xoa đầu: “Nếu như vậy, chúng ta cứ chạy trước đi.”
Thế nhưng khi tôi buộc mình bước thêm hai biết, mắt lại hoa lên, Nha Tử đành thở dài bảo nghỉ ngơi một chút vậy.
Tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, nghe anh ta nói như vậy thì lập tức nằm liệt trên mặt đất.
Nha Tử cũng ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi nhìn góc mặt của anh ta, vẫn cảm thấy sự thay đổi của anh ta thực sự khó hiểu, thở mấy hơi hồi sức rồi liền mở miệng hỏi: “Nha Tử, vừa rồi anh…”
Nha Tử quay đầu nhìn về phía tôi, hỏi tôi có chuyện gì, tôi chỉ chỉ vào mắt anh ta. Nha Tử đột nhiên trầm mặc, nhanh chóng đổi chủ đề khác: “Chẳng lẽ cậu không thấy hứng thú về huyết tằm Ba Thục à?”
Tôi gật đầu, nói: “Tất nhiên là có hứng thú.”
Thật ra tôi còn có một câu nữa, chính là tôi càng thấy hứng thú với đôi mắt của anh hơn, nhưng tôi đoán anh ta không muốn nói, tôi cũng chẳng muốn tự rước lấy phiền phức.
“Huyết tằm Ba Thục tồn tại trong thần thoại cổ xưa, đó là con tằm đầu tiên được Tàm Tùng nuôi, căn cứ vào những gì ghi lại trong Chuyện lạ của Ba Thục , hàng ngàn hàng vạn con tằm trên đời này đều được nó sinh ra, cũng nhờ có nó mà Tàm Tùng mới trở thành Thần Thanh Y trong mắt người dân.”
Nha Tử vừa định nói tiếp thì bỗng nhiên đeo kính râm lên, giải thích rằng mình không đeo kính râm thì không thể nói được, sau đó mới tiếp tục kể: “Theo truyền thuyết, huyết tằm dựa vào máu mà sống, nó sinh ra hàng ngàn hàng vạn con tằm chỉ để phục vụ mình.
Bằng cách hút máu từ nhiều nơi khác nhau và để lũ tằm con cung cấp cho mình, nó từ từ lớn lên, rồi lại sinh ra nhiều tằm hơn, từ từ hình thành nên một vòng tuần hoàn.”
“Sao anh lại không nói sớm?” Tôi trừng mắt với anh ta, lúc ấy tôi còn không biết trời cao đất dày mà muốn liều mạng với huyết tằm, phải biết rằng nó chính là một con quỷ hút máu, sao tôi còn nghĩ ra được cách khác chứ, có thể chạy là nên chạy ngay.
Nha Tử lại đẩy gọng kính tâm theo thói quen, nói lúc ấy mình sợ quá nên quên mất, tôi lại cảm thấy anh ta đang nói dối, nhưng không cố tình đào bới tới tận cùng.
“Chẳng lẽ mục đích của huyết tằm Ba Thục này chỉ là không ngừng hút máu và liên tục sinh sản hay sao?” Nghĩ đến thân hình khổng lồ của con huyết tằm Ba Thục kia, tôi cảm thấy nếu chỉ có tác dụng như vậy thì kiếp tằm của nó cũng thật bi ai.
Nha Tử lại lắc đầu: “Không chỉ có như thế, cậu không cảm nhận được sao? Mọi thứ mà đám tằm ở bên ngoài kia có thể nhìn thấy đều truyền về cho nó, có thể nói con tằm lớn kia chính là trung tâm thu thập tình báo rất tốt.
Mấu chốt là bản thân nó còn có năng lực tấn công. Tôi đoán ngay khi chúng ta bước vào trận bát quái nó đã biết được rồi, vì thế đã cố tình dùng lối đi trong mộ để đánh lừa chúng ta, chỉ là không biết bên phía lão Yên và những người khác sẽ gặp phải chuyện gì?”
“Chắc sẽ không đáng sợ hơn huyết tằm được đâu.” Tôi nhún vai, bắt đầu từ cửa mộ, ở nơi này chỗ nào cũng thấy dấu vết của tằm, vậy huyết tằm kia hẳn là con cầm đầu ở đây.
Nha Tử không đồng tình với lời của tôi: “Làm sao cậu biết trong lăng mộ này chỉ có một con huyết tằm? Hơn nữa, cho dù không có huyết tằm, chắc gì trong lăng mộ này không có những thứ khác nguy hiểm hơn?
Bởi vì tôi có thể dùng bộ đàm để liên hệ với cậu, nhưng lại không liên hệ được với những người khác, cho nên họ có thể cách chúng ta một khoảng rất xa, và cũng có khả năng họ đang rơi vào tình thế rất nguy hiểm.”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh ta, tôi đành phải an ủi rằng lão Yên và cô Thu một người thì điềm tĩnh và giàu kinh nghiệm, người còn lại có khả năng chiến đấu hơn người, hai người họ đi với nhau sẽ an toàn hơn hai chúng tôi nhiều.
Nha Tử bật cười, bảo tôi nói cũng phải.
“Đúng rồi, trước đó anh từng nhắc đến cung điện phải không?” Tôi nhớ rõ Nha Tử từng nói, khi anh ta chạy ra khỏi lối đi đã tiến vào một tòa cung điện.
Nha Tử ừ một tiếng: “Bây giờ tôi đang tìm cung điện đó, nếu tôi đoán không sai, tòa cung điện đó chắc là nơi nghỉ ngơi của những thợ thủ công sửa chữa lăng mộ, cho nên nơi ấy hẳn là nơi an toàn nhất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận