Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 507

Chỉ có Trường Không cười nửa miệng nhìn tôi, dò hỏi: “Tôi thấy vừa rồi hình như người anh em này đã nghĩ ra gì đó, sao lại không nói ra vậy?”
“Sao vậy, thứ để trong đầu tôi còn phải lấy hết ra triển lãm cho các người mới được à?” Tôi đâm chọc một câu, không đợi anh ta hỏi tiếp tôi đã bồi thêm một câu: “Tôi nghĩ người của 303 càng liên tưởng được nhiều hơn chứ, dù sao trên người ai cũng đầy mực bút văn nhân, thích nhất là xoay người ta vòng vòng, không phải sao?”
Trường Không bình tĩnh nói: “Người anh em này nói không sai, chúng tôi không thích đánh đánh giết giết, nhưng nếu thật sự phải đánh nhau, chưa chắc chúng tôi đã thua đâu. Cho nên, người nào đó tốt nhất nên dừng một số hành động nhỏ không cần thiết lại, hại người cũng chính là hại mình, hà tất phải làm như vậy chứ?”
Nói xong lời cuối cùng, anh ta còn nhìn thoáng qua phía lão Yên, chỉ một cái liếc mắt này đã khiến tôi kinh hồn táng đảm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, tôi nói: “Tôi không biết anh đang nói tới ai cả, sao thế, anh đây đã biết được hôm qua người mang thi thể tới là ai à?”
“Người anh em thật khéo nói đùa.” Sắc mặt của Trường Không cứng đờ, đoán chừng anh ta không ngờ được kế châm ngòi ly gián của mình lại thất bại.
Nhưng sắc mặt của anh ta đã nhanh chóng khôi phục, lúc nói chuyện còn phải lấy quạt xếp ra cầm trên tay, quả thực là có phong thái nhẹ nhàng của thư sinh.
Tôi nghiêm mặt nói: “Tôi không nói đùa đâu, quân sư, hiện tại mỗi một bước đi của chúng ta đều có nguy hiểm, thậm chí còn có người đang âm thầm gài bẫy sau lưng chúng ta. Tôi nghe ra được ý của anh trong lời nói vừa rồi, rõ ràng anh đã biết được gì đó, sao vậy, anh không muốn chia sẻ với mọi người ư?”
Trường Không dùng ánh mắt tán thưởng nhìn tôi, sau một lúc lâu mới cười nói: “Chẳng qua chỉ là suy đoán của tôi mà thôi, nếu tôi mà biết được sự thật, tôi sẽ không để mọi người tìm kiếm như thế.”
Tôi chỉ à một tiếng rồi không nói tiếp nữa, mọi thứ trước mắt đều khiến tôi rối bời, trước khi có được chứng cứ xác thực, tôi cũng không muốn nói ra những cảm xúc của mình.
Hẳn là Trường Không thấy tôi còn nhỏ tuổi, cho nên mới muốn moi được chút manh mối từ tôi, nhưng anh ta đã sai rồi, cho dù lão Yên có thực sự làm ra chuyện gì đó, tôi cũng chẳng lải nhải trước mặt một người ngoài như anh ta, cho nên anh ta nên tỉnh lại thì hơn!
Chắc anh ta cũng đoán ra được điểm này, cho nên sau khi nói thêm vài câu vô nghĩa, Trường Không liền ngượng ngùng rời đi.
Ngay khi Trường Không quay lại định nói gì đó với Lưu Hàn Thu, sắc mặt của Côn Bố chợt thay đổi, rồi anh ta dùng tay ra hiệu với chúng tôi, loại ký hiệu này chỉ có những thành viên trung tâm của 701 mới hiểu được, chỉ là lúc này tôi thà rằng mình không hiểu được còn hơn.
Ý của anh ta là, chẳng có gì cả…. Ảnh cổ chẳng quan sát được bất cứ thứ gì!
Chuyện này là điều không thể nào xảy ra, ảnh cổ không giống con người chúng tôi, nó chỉ cần dựa vào một chút dấu vết để lại là có thể theo dõi được mục tiêu, cho dù vết máu có bị nền tuyết che giấu, cũng không tạo ảnh hưởng gì đến việc truy tung của nó.
Tôi hít một hơi sâu, nếu vậy, thi thể kia rốt cuộc tới từ nơi nào, sao nó lại đột nhiên biến mất như chưa từng tồn tại như vậy?
“Còn có một khả năng khác.” Côn Bố nhẹ giọng nói, không hiểu sao giọng điệu của anh ta lại khiến tôi phải rùng mình: “Thứ kia căn bản không phải là thi thể!”
“Anh có ý gì?” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, cố đoán ra chút manh mối gì đó từ biểu cảm của Côn Bố.
Nhưng anh ta đã quay đầu lại nhìn về phía cành cây kia, nói nhỏ: “Nếu người được đưa tới đây chưa chết, vậy chắc chắn người này sẽ tự bỏ trốn, điều này khác với mệnh lệnh tôi đưa ra cho ảnh cổ, cho nên mới có thể khiến cho ảnh cổ không truy lùng được dấu vết gì.”
Lão Yên sờ sờ cằm, không phát biểu ý kiến, nhưng Nha Tử lại hô to gọi nhỏ: “Trường An, chẳng lẽ cậu không thể phân biệt được người sống và thi thể hay sao, hơn nữa, không phải chính mọi người cũng đã nói máu không còn tươi à?”
“Kích động cái gì?” Cô Thu liếc mắt nhìn Nha Tử, sau đó lại nhìn về phía tôi: “Trường An, tình huống hôm qua cậu cũng đã biết, không phải chúng tôi không tin tưởng cậu, nhưng dưới tình huống như vậy, cậu dám chắc thứ cậu nhìn thấy chính là thi thể sao?”
Tôi sững sờ khi nghe cô ấy hỏi một câu như vậy, làm sao tôi có thể chắc chắn đó là một thi thể đây?
Đúng rồi, là bởi vì trên người của người nọ có máu, cộng với việc người nọ không hề nhúc nhích, nhưng tôi cũng không biết người nọ có còn hơi thở hay không.
Tôi ấp úng nói: “Nhưng với lượng máu đối phương đã bị mất, còn có tư thế quỷ dị kia, chẳng hề giống việc người sống có thể làm được. Hơn nữa, hơn nữa, khi tôi đi lấy máu lần thứ hai, thời gian hứng máu cũng không ngắn, nhưng tôi chẳng cảm nhận được hơi thở của đối phương.”
“Là không cản nhận được, hay là lúc ấy cậu căn bản không thèm để ý đến” Cô Thu tiếp tục ép hỏi.
Tôi bối rối, lúc đó tôi chỉ nghĩ làm thế nào để đánh thức lão Yên những người khác, khi lấy máu tôi tôi cũng rất vội, nếu chỉ là tiếng hít thở rất nhỏ, thực sự có thể bị tôi phớt lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận