Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 240: Trát Tây Hi Sinh

Dù Trát Tây chỉ còn lại hơi thở thoi thóp nhưng lại dùng hết toàn bộ sức lực để ôm nó thật chặt.
Thái Dương Thần Điểu tức muốn hộc máu, nó không ngừng mổ lên người Trát Tây, đầu tiên là bả vai, sau đến lưng, cho đến khi người anh ta không còn nguyên vẹn nữa…
“Trát Tây!”
Nha Tử khiếp sợ kêu lên một tiếng, còn tôi chỉ có thể bi thương nhìn Trát Tây chủ động chịu chết, sau khi ăn xong cổ trùng, anh ta còn để lại cho tôi một lời nhắn: So sánh với người chơi cổ, chung quy Côn Bố vẫn quá mềm lòng.
Từ lúc đó tôi đã biết anh ta muốn làm gì.
Mẫu cổ đang ở trong người tôi, anh ta đã lấy máu từ bụng tôi để hoà vào máu của mình, cộng thêm mấy con cổ trùng anh ta đã ăn vào, phỏng chừng nó cũng có tác dụng như tục mệnh cổ, anh ta chết, vậy Thái Dương Thần Điểu cũng phải chết!
Anh ta đang mạo hiểm cả tính mạng của mình để cứu tôi và Nha Tử, tuy rằng chúng tôi vẫn có thể đối phó được với Thái Dương Thần Điểu, nhưng cánh cửa cung điện đã đóng chặt, sớm hay muộn chúng tôi cũng sẽ bị tiêu diệt, cho nên anh ta mới phải dùng tới biện pháp quyết liệt như vậy.
Tiếng kêu thê lương của Thái Dương Thần Điểu hoàn toàn đối lập với tiếng rên bị nghẹn lại của Trát Tây, không biết qua bao lâu, Trát Tây từ từ bất động, tay cũng nới lỏng dần.
Mà Thái Dương Thần Điểu cũng chỉ còn lại hơi thở thoi thóp, nó rơi phịch xuống đất, run lên vài cái trước khi chết vì độc, tôi và Nha Tử nhìn cảnh này mà bật khóc.
“Anh!”
Một tiếng tiếng kêu sợ hãi vang lên, tôi quay gương mặt đầy nước mắt lại, lập tức nhìn thấy Côn Bố nhếch nhác đang đứng trước cửa cung điện, cánh cửa đã mở ra từ khi nào, anh ta đang nhìn Trát Tây với vẻ mặt bàng hoàng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên mặt Côn Bố có nhiều biểu cảm như vậy.
Anh ta bước từng bước về phía này, cuối cùng quỳ một gối trước thi thể không thể nhận dạng được của Trát Tây, tuy vẻ mặt của anh ta đã bình tĩnh lại, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau sâu thẳm đằng sau anh ta.
“Anh ta nhờ tôi nói lại với anh, vị trí Cổ Vương không phải do anh nhường cho anh ta.” Tôi chậm rãi nói.
Cả người Côn Bố cứng đờ, sau đó bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi.”
Tôi nhìn anh ta, không nói gì nữa, chỉ ngồi một bên, cùng với Nha Tử yên lặng xử lý vết thương.
Côn Bố quỳ một lúc lâu, tôi có thể thấy thân hình của anh ta đã lung lay sắp đổ, nhưng Côn Bố vẫn không hề nhúc nhích.
“Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Sau khi xử lý miệng vết thương, tôi và Nha Tử cùng dựa người trên giường đá, tôi hơi lo lắng hỏi người bên cạnh.
Nha Tử lắc đầu: “Không biết, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta như vậy…”
Chúng tôi liếc nhìn nhau, có chút do dự không biết có nên đi lên khuyên Côn Bố một câu không, rốt cuộc nhìn dáng vẻ nhếch nhác kia cũng biết được trên người anh ta có không ít vết thương, nếu cứ tiếp tục như vậy sợ là không chịu nổi.
Ngay khi chúng tôi còn đang do dự, Côn Bố đã hạ một chân còn lại xuống, sau đó anh ta cởi găng tay bên phải ra, dùng dao găm rạch một đường, nhỏ máu trước mặt Trát Tây, cuối cùng lại làm một động tác kỳ lạ.
“Là hiến tế của tộc người Miêu!”
Nha Tử nói nhỏ.
Chúng tôi nhìn Côn Bố hoàn thành loạt động tác này, anh ta còn lấy ra từ trong lồng ngực một chiếc bình sứ nhỏ và đổ lên thi thể của Trát Tây.
“Thực sự có nước hóa thi sao?”
Nha Tử kinh ngạc hô lên một tiếng, tôi vội vàng che kín miệng anh ta lại, anh ta cũng biết mình mất bình tĩnh nên nhanh chóng lắc đầu, ý bảo mình sẽ không la hét nữa.
Hẳn là Côn Bố đã nghe được tiếng kêu của Nha Tử, nhưng anh ta chẳng có bất cứ phản ứng gì, chỉ quỳ trên mặt đất mà nhìn thi thể của Trát Tây chậm rãi hoá thành một bãi máu loãng, cuối cùng chỉ để lại một bộ quần áo trống rỗng.
“Anh, lên đường bình an!”
Côn Bố bắt chéo hai tay trước ngực, chậm rãi cúi đầu trước bộ quần áo kia, sau đó chống đùi đứng lên.
Anh ta vừa đứng lên đã nghiêng nghiêng ngả ngả, Nha Tử vội vàng chạy tới đỡ lấy anh ta: “Cẩn thận một chút.”
“Tôi không sao.” Côn Bố né tránh sự hỗ trợ của Nha Tử: “Nhóm của lão Yên đâu rồi?”
“Trát Tây nói bọn họ đang ở ngay chỗ này, nhưng chúng tôi căn bản không nghĩ ra được họ ở góc nào.” Tôi nói cho Côn Bố tình hình trước đó một lượt, rồi lại chuyển qua hỏi tình huống của Côn Bố, anh ta không tiến vào mộ cùng lúc với chúng tôi, rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì?
Côn Bố liếc nhìn tôi: “Đợi đến khi tìm được nhóm lão Yên rồi hãy nói sau.”
Tôi ừ một tiếng, ưu tiên hàng đầu lúc này quả thực là tìm được lão Yên và cô Thu.
“Ở ngay đây ư…” Côn Bố thấp giọng lẩm bẩm, nhìn quanh cung điện một lượt, rồi chậm rãi đi về phía giường đá.
Anh ta gõ nhẹ lên chiếc giường đá, chỉ nghe thấy một tiếng vang trống rỗng, tôi và Nha Tử không khỏi sửng sốt, chúng tôi đã tìm qua rất nhiều nơi, nhưng lại không hề để ý đến chiếc giường đá nên mới bỏ qua nó, cái gọi là khoảng tối dưới chân đèn cũng chỉ đến thế này mà thôi.
Côn Bố tiếp tục gõ, không phải chỗ nào trên giường đá cũng trống rỗng, chỉ có chỗ trước đó Trát Tây nằm và vùng xung quanh là rỗng, lúc này chúng tôi mới hiểu câu “ngay ở đây” của anh ta là có ý gì!
“Nhưng cơ quan ở đâu?” Nha Tử đau đầu và tìm kiếm khắp giường đá, nhưng không thể phát hiện ra cơ quan.
Côn Bố lắc đầu: “Không còn kịp rồi, trực tiếp đập nó đi.”
Tuy rằng chúng tôi đều biết làm như vậy có thể sẽ gây ra tổn thương cho lão Yên và cô Thu, nhưng không biết bọn họ đã bị mắc kẹt bên trong bao lâu, thực sự không chờ được chúng tôi từ từ tìm ra cơ quan nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận