Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 508

Cô Thu nhìn mặt tôi thì nhanh chóng hiểu ra, cô ấy lập tức quay lại nói với Côn Bố: “Anh có thể sửa đổi mệnh lệnh với ảnh cổ không?”
“Để tôi thả thêm con khác.” Côn Bố nói, rồi nhẹ nhàng vỗ vào tay áo, tiếp theo đó có một con ảnh cổ lớn hơn con vừa rồi bò ra ngoài, dường như nó còn ngẩng đầu lên nhìn Côn Bố, sau đó mới xoay người đi theo hướng mà con ảnh cổ trước đó đã từng đi.
“Ôi, con trước không dùng được nên dùng thêm con nữa đấy à! Loại sâu này có bán sỉ không, chủ nhiệm, lúc về chúng ta cũng đến điểm bán sỉ mua mấy con về chơi đi.” Khoái Đao còn hút sáo, bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ.
Lưu Hàn Thu còn nói hùa theo tên kia, khiến cho Nha Tử lập tức nổi giận, xắn tay áo, làm ra tư thế như một người đàn bà đanh đá mà chửi đổng: “Tôi thấy các người đây là nhớ ăn không nhớ đánh đúng không, các người cẩn thận cho ông đây, còn dám ăn nói bậy bạ, ông đây bảo Côn Bố rải chút độc ra, độc chết các người đấy.”
Khoái Đao khịt mũi có chút khinh thường: “Độc ư? Cũng chỉ là đùa giỡn với mấy con côn trùng mà thôi, cậu thực sự cho rằng anh ta vẫn là Cổ Vương của Miêu Cương đấy à?”
Tôi nhíu mày không vui, Côn Bố chỉ vừa mới trở về, không ngờ bọn họ lại biết được chuyện này, bọn họ biết được tin anh ta bị đuổi khỏi Miêu Cương, cho nên mới có cái gan dám sỉ nhục Côn Cố.
Chứ nếu anh ta vẫn còn mang danh Cổ Vương của Miêu Cương, thử xem có ai dám đứng trước mặt Côn Bố mà ăn nói lảm nhảm như vậy không.
Tôi nhìn về phía Côn Bố, tuy rằng mặt Côn Bố lúc nào cũng lạnh tanh, nhưng tôi biết kỳ thực người này thù rất dai, không biết lần này anh ta sẽ trả thù như thế nào đây.
Nha Tử đã hết sạch kiên nhẫn, quay đầu lại nói: “Côn Bố, anh cứ để cho đám chó con này ức hiếp mình mãi à?”
“Quay lại.” Côn Bố nhẹ nhàng nói một câu, dùng ngữ khí nhẹ như bay nhưng lại có lực uy hiếp rất lớn.
Nha Tử lập tức ủ rũ, cúi đầu cụp đuôi quay về, phía sau lưng anh ta là tiếng cười ha hả của Khoái Đao, tên này chỉ vào Nha Tử nói anh ta trông không khác gì chó nhà có tang.
- Giải thích câu "Chó nhà có tang" hay “chó mất chủ”. Câu này trích từ “Sử ký Khổng Tử thế gia”, ám chỉ những người không có nơi nào để đi, không có nơi nương tựa phải lang thang khắp nơi. Hết giải thích.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy ống tay áo của Côn Bố khẽ động, một con cổ trùng màu đen vân vàng nhanh chóng bay về phía Khoái Đao, trực tiếp bay vào trong miệng của tên này.
Tiếng cười ha hả của Khoái Đao lập tức im bặt, anh ta dùng hai tay tự bóp chính cổ của mình, kêu a a, chỉ một lúc sau tên này đã không đứng vững được nữa, ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt trắng.
“Lão Yên, quản lý cấp dưới của ông đi!” Lưu Hàn Thu la lên một tiếng.
Lão Yên lạnh lùng nhìn ông ta, nói một câu: “Lưu hói đầu, tôi đã cảnh cáo ông rất nhiều lần, nhưng ông lại cứ không chịu nghe, ông nói xem, bây giờ ông còn trách được ai?”
Sắc mặt Lưu Hàn Thu đen như đáy nổi, vội vàng kêu đám người Trường Không cứu Khoái Đao, tuy nhiên, cho dù bọn họ có làm cách nào, Khoái Đao cũng chẳng khá hơn được, anh ta vẫn cứ nằm trên đất mà sùi bọt mép, trông cứ như thể sẽ tắt thở bất cứ lúc nào vậy.
“Lão Yên, 701 có thể tùy tiện làm tổn thương tính mạng của người khác sao?” Lưu Hàn Thu trầm mặt, làm ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống lão Yên đến nơi.
Lão Yên còn chưa kịp nói chuyện, Côn Bố đã lên tiếng: “Không chết được đâu, chỉ giúp anh ta rửa lại miệng cho sạch sẽ thôi.”
Một câu này của Côn Bố đã làm cho sắc mặt của tất cả những người trong 303 phải thay đổi, bọn họ còn muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Côn Bố vỗ nhẹ vào ống tay áo, cả đám lập tức ngậm chặt miệng lại, không ai dám phát biểu thêm, đành phải cố gắng nuốt cục tức này xuống bụng.
“Làm hay lắm.” Nha Tử cười ha ha.
Côn Bố lại lạnh lùng nhìn anh ta một cái, ánh mắt kia mang theo 10 phần cảnh cáo, xem ra là anh ta không muốn Nha Tử gây thêm rắc rối cho mình đây.
Nha Tử rụt cổ, nói thầm: “Không phải tôi không muốn nhìn người khác bắt nạt anh đó à, sao phải hung dữ như vậy chứ.”
Tôi vội kéo anh ta lại gần, nói nhỏ: “Anh cũng muốn miệng sùi bọt mép đấy à?”
“Yên tâm đi, anh ta sẽ không đối xử với người một nhà như vậy đâu.” Dù đã bị Côn Bố dạy dỗ rất nhiều lần, nhưng không biết Nha Tử lấy đâu ra tự tin mà dám vỗ ngực đảm bảo như vậy.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, đứa nhỏ này e là nhớ ăn không nhớ đánh, chính tai tôi đã nghe lão Yên từng kể, khi Côn Bố trị anh ta, chẳng hề có chút nương tay hay nhân từ nào.
Tuy nhiên, sau trận ồn ào, tất cả mọi người lại rất nghiêm túc để điều tra manh mối, Dạ Tinh là người nghiêm túc nhất, suy cho cùng cũng vì phỏng đoán của anh ta mà chúng tôi mới ở lại, kết quả ôm cây đợi thỏ đã chẳng có được manh mối gì thì chớ, suýt chút nữa toàn quân còn bị diệt chẳng còn ai, có thể nói chuyện này chính là một cái tát giáng thẳng xuống mặt anh ta.
Nhìn dáng vẻ kia của anh ta, chắc là đang cố gắng vớt vát lại chút mặt mũi đây mà.
Thế nhưng vào hôm qua, cỗ “thi thể” kia lại dám xuất hiện một cách tuỳ tiện như vậy, rồi lại dám biến mất trước ánh mắt của bao nhiêu người, nhất định người này cũng có chút bản lĩnh, sao có thể dễ dàng để cho người ta tìm ra sơ hở như vậy…
Bạn cần đăng nhập để bình luận