Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 290

“Anh Ninh, anh đừng thấy tôi còn trẻ mà lừa gạt tôi, lời nói của anh trước sau không phải quá mâu thuẫn rồi à?” Tôi cau mày.
Lúc đầu, Ninh Viễn nói rằng những người này được anh ta giữ lại là vì muốn lấy việc công làm việc tư, nhằm bảo vệ A Thanh, hiện tại lại nói là Cố Thuận Chương kêu anh ta giữ người lại, sơ hở rõ ràng như vậy chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể nghe ra.
Ninh Viễn mỉm cười: “Cậu cảm thấy tôi có bản lĩnh đó à, giữ bọn họ lại chỉ vì A Thanh thôi sao?”
Tôi bàng hoàng, không ngờ lúc anh ta đang vô cùng bi thương, tôi và Tiểu Thịnh cơ hồ cho rằng anh ta sắp điên rồi, thế mà anh ta vẫn còn giữ được một chút lý trí…
Nhưng vì sao lúc ấy anh ta lại nói như vậy?
“Đương nhiên là nói cho cậu nghe rồi.” Ninh Viễn hừ một tiếng: “Tuy rằng tôi không nắm được nhược điểm của cậu, cũng không có nghĩa là cậu không đáng bị nghi ngờ, trông cậu không giống sinh viên đại học chưa trải việc đời.”
Tôi cũng không phản bác, kỳ thực trong lòng tôi cũng biết nếu không phải Nha Tử đã ở 701 quá lâu, còn có đôi mắt như vậy, có lẽ anh ta còn giống sinh viên đại học hơn tôi.
Ý của Ninh Viễn là anh ta nói như vậy là để thu hút sự chú ý của tôi, nói không chừng tôi sẽ lộ ra sơ hở.
“Có phải cậu cảm thấy tôi rất vô tình không, lúc này rồi còn muốn tính kế cậu?” Ninh Viễn cười khổ.
Tôi lắc đầu: “Không có, tôi có thể nhìn ra được nỗi đau thương của anh là thật, còn dáng vẻ muốn nhảy khỏi vách đá lúc trước của anh cũng không phải giả vờ.”
Là một người lính, trong khoảnh khắc đè anh ta lại tôi liền biết được anh ta thực sự có ý định tìm đến cái chết.
Và sở dĩ anh ta thử tôi có lẽ là do bản năng.
“Không ngờ cậu lại có thể hiểu được.” Cũng không biết Ninh Viễn đang vui mừng hay là thế nào, nhưng thái độ đối với tôi đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Anh ta vỗ vỗ bên người, ra hiệu cho tôi ngồi xuống: “Ngày đó cậu ở nhà lão Lưu hẳn đã nghe được một ít tin tức, đúng không?”
“Ý anh là nhà ông chú kia?” Tôi gật đầu:" “Ông ấy kể cho tôi nghe bộ dáng của năm người đã chết.”
Ninh Viễn cười, nói lão Lưu tận mắt nhìn thấy cũng chỉ có một người thôi, làm khó cho ông ấy phải nói ra là năm người.
“Chẳng lẽ ông ấy nói không đúng?” Tôi kể lại tình hình của năm người mà lão Lưu đã kể cho tôi nghe, Ninh Viễn gật đầu nói đúng vậy, chỉ là ông chú đó mới chỉ nhìn thấy bề ngoài.
“Chuyện xảy ra vào mười ngày trước.” Ninh Viễn nói: “Hôm đó giáo sư Cố dẫn theo tinh anh của đội khảo cổ, tổng cộng hai mươi ba người đi đến hiện trường, trong đó bao gồm cả tôi và A Thanh, nhưng tôi đã lâm thời bị bệnh, đành phải ở lại nghỉ ngơi.”
“Lúc A Thanh trở về thì rất kích động, cô ấy nói đã đào được một món văn vật không thể tưởng tượng nổi, giáo sư Cố còn tự mình ra tay đào bới.” Ninh Viễn giống như đang nhớ lại bộ dạng của A Thanh lúc ấy, cười vô cùng cưng chiều.
“Là bộ chuông nhỏ!" Tôi hỏi.
Ninh Viễn nhìn tôi: “Bây giờ tôi đang vô cùng thắc mắc rốt cuộc cậu là ai, sao chuyện gì cậu cũng biết vậy?"
Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta, đúng là không biết đến sự tồn tại của 701 nên tôi cũng không trả lời câu hỏi này. Cũng may Ninh Viễn cũng không nhất thiết muốn biết, hiện tại anh ta đang gấp gáp muốn giải thích.
“A Thanh lúc ấy vui sướng đến mức hoa chân múa tay, miêu tả với tôi về hình dạng chiếc chuông nhỏ kia, nói rằng khi giáo sư Cố gõ lên, âm thanh của chiếc chuông đó giống như là xuyên qua mấy ngàn năm lịch sử, làm lòng người trở nên vô cùng kích động!” Giọng điệu của Ninh Viễn không hề dao động, nhưng qua lời miêu tả của anh ta, tôi lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của A Thanh lúc đó.
“Khi A Thanh nói cho tôi biết đó là chiếc chuông nhạc của Tăng Hầu Ất, tôi cũng vô cùng khiếp sợ, phải biết rằng đây chính là bảo vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, lúc ấy tôi vô cùng hối hận vì không đến hiện trường nhìn xem, nếu biết là chuông của Tăng Hầu Ất, dù tôi có bệnh sắp chết cũng phải lết thân thể tàn phế đi xem.”
Ánh mắt Ninh Viễn xa xăm: “Nhưng có ai ngờ lần bị bệnh này lại cứu tôi một mạng chứ?”
“Ngày hôm sau đã xảy ra chuyện” Giọng điệu của anh ta thay đổi: “Sáng sớm thức dậy tôi mang bữa sáng cho A Thanh thì thấy cô ấy có gì đó không ổn. Rõ ràng tôi đưa tới bánh quẩy mà cô ấy thích ăn nhất, nhưng cô ấy lại soi mói bánh quẩy quá nhiều dầu mỡ, thậm chí ngay cả quần áo tôi mặc vào ngày hôm đó cũng trở thành điểm công kích của cô ấy, lúc thì ghét bỏ nó quá cũ, lúc thì chê nó quá xấu.
Lúc đó tôi đã cảm thấy kỳ lạ, A Thanh là một cô gái hoạt bát cởi mở, sẽ không chọn ba lấy bốn như vậy, nhưng lúc ấy tôi cũng chỉ cho rằng cô ấy chắc đã gặp phải chuyện gì đó, con gái ấy mà luôn có những lúc bực bội.
Cho nên tôi liền dỗ dành cô ấy, nhưng không ngờ cô ấy lại làm chuyện trở nên nghiêm trọng hơn, cho dù là đang ở trước mặt mọi người thì cô ấy cũng không nể mặt tôi chút nào.”
Giọng Ninh Viễn cay đắng: “Lúc ấy tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy chỉ đang nổi giận thôi, cho nên sau khi chịu đựng một ngày tôi đã cãi nhau một trận với cô ấy rồi bỏ đi. Bây giờ nghĩ lại lúc ấy cô ấy hẳn là rất khổ sở?”
“Vào ngày thứ hai khi tôi và cô ấy cãi nhau thì xảy ra chuyện, Tiểu Nguyên phụ trách chụp ảnh trong đội là người đầu tiên chết, cậu ấy vốn đang sống sờ sờ lại tự rạch một đường trên cổ mình cho máu chảy từ từ rồi chết trong đau đớn.”
Ninh Viễn miêu tả về cách chết cũng không khác mấy so với lời kể của dân làng, nhưng vì anh ta ở gần hiện trường hơn, nên miêu tả càng sinh động hơn, làm cho người ta lập tức có thể nghĩ đến tình cảnh lúc đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận