Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 505

Không, có thi thể!
Trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, chợt quay lại nhìn về phía cành cây kia, chỉ cảm thấy cỗ thi thể đó chính là thi thể thứ 100, thi thể được chuyển tới sau 10 năm một lần.
Cho nên người kia hẳn cũng đã xuất hiện, nhưng mục đích của người này là gì?
Đối phương không chỉ không đem thi thể đến đây để ném vào ngôi mộ tập thể kia, ngược lại, lại đặt thi thể lên cây, vừa tình cờ cứu được chúng tôi… Không, không thể nào là chuyện tình cờ được, trải dài ngàn năm truyền thừa, việc này đã chẳng khác nào một nghi lễ hiến tế, sao đối phương lại có thể làm tuỳ tiện như vậy được.
Hiển nhiên lão Yên cũng đã nghĩ đến điều này, ông ấy quan sát xung quanh, sau đó trở nên trầm mặc, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, dù miệng mấp máy liên tục nhưng lông mày nhíu chặt vẫn chẳng thả ra.
Thật lâu sau, lão Yên mới thở hắt ra: “Nói như vậy, kế hoạch ôm cây đợi thỏ của chúng ta đã thất bại rồi ư?”
Phía bên kia, Dạ Tinh cũng đen mặt: “Không ngờ tới âm mưu của tất cả chúng ta đã bị bắt bài.”
“Không, chúng ta sẽ không đi theo sắp đặt của đối phương.” Giọng tôi trở nên kiên định.
Mặc kệ vì sao thứ máu này có thể đánh thức chúng tôi, nhưng nhất định là do người kia cố ý, góc độ của cỗ thi thể kia quá mức xảo quyệt, nếu đối phương không cố tình thì máu căn bản không thể nào tự chảy vào trong miệng tôi được.
Người của 303 nhìn chằm chằm về phía tôi chờ đợi lời giải thích, nhưng tôi lại lười nói với họ, thậm chí chỉ nói qua loa về việc mình đã dùng thứ gì để cứu sống bọn họ.
Nhưng trong đầu tôi lại nảy sinh ra một câu hỏi khác, đó chính là nếu người này có thể cứu những người xa lạ như chúng tôi, thì tại sao người này hoặc thế lực của người này lại tạo ra một ngôi mộ tập thể tại đây trong cả ngàn năm qua, thực sự chỉ là vì muốn báng bổ Địa Tạng Vương thôi ư?
Tôi luôn cảm thấy chuyện này không thể đơn giản như vậy, nếu là như vậy, núi Cửu Hoa chẳng lẽ lại không hề có bất cứ phản ứng gì sao?
Núi Cửu Hoa là thánh địa của Phật giáo, từ xưa đến nay có không biết bao nhiêu là Phật tử đã tu hành trong núi sâu, mà ngôi mộ tập thể này căn bản không hề sâu, không thể nào không có ai phát hiện ra được, cho nên đây là một nghịch lý.
“Dạ Tinh, còn có khả năng khác không?” Lưu Hàn Thu hiếm khi biểu hiện ra năng lực làm chủ nhiệm của mình, dường như ông ta cũng mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Sắc mặt Dạ Tinh càng tối sầm lại, dường như cảm thấy bất mãn trước cảnh mình bị nghi ngờ. Nhưng tôi lại chú ý tới ánh mắt của anh ta, trong đó dường như không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào, cũng không có vẻ gì là bất mãn, điều đó có nghĩa là biểu cảm trên khuôn mặt anh ta lúc này là giả.
Vì sao chứ?
Tôi chỉ cảm thấy trước mắt mình là một màn sương mù, chân tướng bị sương mù bao quanh, nhưng tôi không thể nào nhìn thấu được!
Từ lúc khởi hành từ Yến Kinh cho đến bây giờ, sư phụ Dương, người kiểm lâm là lão Thịnh, sự xuất hiện rồi lại biến mất một cách khó hiểu của cô Tứ, ngôi mộ tập thể, hết thảy những thứ này dường như có liên kết với nhau, nhưng lại như chẳng có chút quan hệ nào, thoạt trông đều có vẻ bất hòa.
Sư phụ Dương, người kiểm lâm… bọn họ đều là những người lão Yên tín nhiệm, nhưng đã xảy ra sự cố… Lão Yên…
“Trường An, cậu đừng nghĩ nữa.” Ngay lúc tôi sắp tìm ra manh mối gì đó, đột nhiên bị vỗ nhẹ vào vai.
Tôi nhìn lại thì thấy lão Yên đang nhìn mình chằm chằm, sâu thẳm trong đôi mắt ấy ẩn chứa vô số cảm xúc, khiến cho tôi nhìn không thấu.
Tôi khan giọng gọi lão Yên một tiếng, trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy điều gì đó, nhưng lão Yên lại đột nhiên mỉm cười: “Rốt cuộc hiện tại mọi người đều bình an vô sự rồi.”
Chỉ trong chốc lát, mọi cảm xúc trong ánh mắt sâu thẳm ấy đều biến mất chẳng thấy tăm hơi, chỉ còn dư lại sự hiền hoà trước sau như một.
Tôi khẽ lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn trong tâm trí, làm sao có thể là lão Yên được chứ, dù thế nào ông ấy cũng không thể làm hại những người chiến hữu của mình, tôi vẫn có niềm tin vào điều này.
Nhưng nếu không phải ông ấy, cũng chẳng phải 303, vậy rốt cuộc đó là ai?
Lúc đầu tôi còn nghi ngờ Lưu Hàn Thu, thậm chí bây giờ tôi còn nghĩ sư phụ Dương và người kiểm lâm kia là tay chân của Lưu Hàn Thu, nhưng chuyện xảy ra đêm nay quá kỳ quái, tôi đã kiểm tra khi quệt máu lên miệng họ, bọn họ quả thực đã rơi vào hôn mê. Tôi đã được đào tạo về kỹ năng này khi còn ở trong quân đội, nếu họ giả vờ, lẽ nào tôi không phát hiện ra được.
Ánh mắt tôi đảo qua lại giữa hai người Lưu Hàn Thu và lão Yên, luôn cảm thấy bản thân mình đã bỏ qua điều gì đó, nhưng tạm thời tôi thực sự không nghĩ ra được.
Lão Yên lại vỗ vỗ vai tôi: “Trường An, đừng nghĩ nữa.”
Trong lòng tôi chợt vang lên một tiếng lộp bộp, nếu không phải ông ấy cứ cản trở dòng suy nghĩ của tôi hết lần này đến lần khác, tôi còn có thể tự an ủi mình rằng không phải là ông ấy, nhưng….
Chẳng lẽ lão Yên thật sự có liên quan đến những chuyện này ư?
Lòng tôi chợt trùng xuống, như thể có thứ gì đó đè nặng trong lòng mà tôi không biết làm cách nào để giải tỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận