Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 423

Lưu Hàn Thu nhìn tôi đầy ẩn ý rồi không nói lời nào liền rời đi, khiến trong lòng tôi cảm thấy kỳ lạ.
Tuy những chuyện đã xảy ra với đội trưởng Bạch khiến tôi cảm thấy chướng mắt 303, nhưng người có thể bức đội trưởng Bạch đến trình độ này chắc chắn không phải là người hiền lành gì, nhưng ông ta lại năm lần bảy lượt bị tôi làm cho tức đến mức bộc lộ cảm xúc ra ngoài, thậm chí còn bị tôi đấm một quyền mà ông ta cũng không có đáp trả lại, cho nên chuyện này thực sự có chút kỳ lạ.
Sau khi ông ta rời đi, lão Yên vỗ nhẹ vào bờ vai của tôi: "Làm rất tốt, loại người này nên đánh.”
“Nhưng tôi luôn cảm thấy ông ta đang cất giấu thủ đoạn nào đó, cho nên lão Yên, ông nhất định phải cảm thận một chút.” Tôi lo lắng nói.
Tuy nhiên, lão Yên lại không để vào mắt. “Yên tâm đi, cho dù có thế nào thì ông ta cũng phải chờ đến khi đại hội nghe thử kết thúc thì mới gây sự, nếu dám gây rắc rối vào lúc này, trừ phi ông ta không muốn làm chủ nhiệm của 303 nữa.”
“Ông nói cũng đúng.” Tôi nhún vai, cảm thấy an tâm một chút.
"Mấy người có thù oán gì với Lưu Hàn Thu à?" Ninh Viễn cau mày: "Mấy người không phải là anh em cùng đơn vị, một người phụ trách tiền tuyến, một người phụ trách hậu phương sao?"
Lão Yên lộ ra vẻ kỳ quái mà hỏi Ninh Viễn sao lại biết rõ ràng như vậy, ở bên ngoài cả hai đơn vị của chúng tôi đều rất thần bí, cho nên theo lý mà nói thì anh ta hẳn là không biết được mới đúng.
"À, là giáo sư Cố nói cho tôi biết." Ninh Viễn thản nhiên giải thích, mà lão Yên cũng không để ý, chỉ cười ha ha nói: “Ân oán cá nhân, ân oán cá nhân thôi.”
Ninh Viễn nói cũng không sai, trong mắt của người ngoài, hai đơn vị của chúng tôi chính là anh em cùng bộ phận, cho dù có muốn gây rắc rối thì cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ, nếu đem ra ngoài bàn luận thì cũng không tốt, nếu không sẽ trở thành trò cười mất.
Vì vậy sau khi thấy lão Yên nói qua loa như vậy thì tôi cũng không nói gì nữa.
Xảy ra chuyện như thế đã thu hút rất nhiều người nhìn về phía chúng tôi, có người tiến tới chào hỏi lão Yên, nhưng phần lớn chỉ tò mò quan sát.
Sau đó tôi mới hiểu được là ở trong mắt của một số người, lão Yên là phó cục trưởng của Cục Di Tích Văn Hóa, bởi vậy mà từng người trong số họ đều tỏ ra tôn trọng lão Yên.
"Ha ha, ông đây là muốn cáo mượn oai hùm sao?” Tôi cười hỏi.
Nhưng lão Yên lại lộ vẻ kỳ quái nói: “Cáo mượn oai hùm gì chứ, tôi chính là phó cục trưởng Cục Di Tích Văn Hóa mà.”
“Cái gì?” Tôi cảm thấy mình đã nghe nhầm.
Lão Yên thấp giọng giải thích, nói là ông ấy khác với chúng tôi, không phải chỉ đi xuống mộ là được, mà nhiều khi ông ấy còn phải phối hợp nhịp nhàng với các phòng ban, dù sao cũng phải có một thân phận.
Tất nhiên, hầu hết các đơn vị quan trọng đều biết đến thân phận thực sự của ông ấy.
Tôi ồ một tiếng, nhưng ngay khi thấy ông ấy đang khéo léo chào hỏi với mọi người, thỉnh thoảng còn giới thiệu tôi với những người khác, khiến tôi cảm thấy bộ dạng này của ông ấy hoàn toàn khác với lúc ở trong mộ.
"Cậu cảm thấy kỳ lạ à?" Ninh Viễn đứng ở bên cạnh tôi cười hỏi.
Tôi ừ một tiếng, sau đó chỉ thấy Ninh Viễn cười đầy ẩn ý: "Cậu cho rằng chủ nhiệm của 701 chỉ cần biết đi xuống mộ là được?"
"Anh biết?” Tôi nhìn về phía Ninh Viễn, tôi nhớ rõ lúc anh ta vừa mới đến núi Diệp Gia thì hoàn toàn không biết gì về 701, chỉ nghe Cố Thuận Chương nhắc đến một hai lần.
Quả nhiên, Ninh Viễn lắc đầu: “Tất cả những người có thân phận đều không khác nhau là mấy, cậu thấy đấy, mặc dù giáo sư Cố là đội trưởng của đội khảo cổ quốc gia, nhưng ông ấy không thể chỉ biết mỗi khảo cổ là xong, mà còn phải tiếp xúc với người của mọi tầng lớp xã hội và giải quyết các công việc vặt trong đơn vị nữa. Nếu chỉ biết mỗi khảo cổ thôi thì sẽ giống với vị giáo sư Hứa kia của các cậu.”
Tôi cau mày, chỉ thấy anh ta nói tiếp: "Những người chỉ biết làm khảo cổ học đương nhiên là được người người kính trọng, nhưng đồng thời cũng rất chướng mắt!"
Mặc dù những gì anh ta nói đều rất mơ hồ, nhưng tôi hiểu những kẻ khác người luôn phải thừa nhận một số ánh mắt không nên thuộc về họ, có lẽ việc giáo sư Hứa tiến vào 701 mới là chuyện thích hợp với ông ấy nhất, bởi vì ở đây ông ấy chỉ cần nghiên cứu đồ của mình là được, không cần phải để ý tới việc xã giao anh tới tôi đi này.
"Sắp bắt đầu rồi, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Giọng nói của lão Yên vang lên, tôi mới chợt nhận ra không biết từ lúc nào tôi đã ngẩn người.
Tôi mỉm cười với lão Yên, sau đó nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái chờ đợi đại hội nghe thử bắt đầu, đồng thời cảnh giác cao độ chú ý đến xung quanh, sợ xảy ra chuyện gì đó.
Mười giờ sáng, Cố Thuận Chương đứng ở trên sân khấu trước hội trường, bên cạnh là chiếc chuông nhạc của Tăng Hầu Ất được phủ lên trên một lớp vải đỏ.
Hơn chục cảnh sát vũ trang mang theo súng tiểu liên loại B56 đứng ở xung quanh, ngoài ra còn có một số cảnh sát vũ trang đứng rải rác ở khắp nơi trong hội trường, bởi vậy có thể thấy được tầm quan trọng của đại hội nghe thử lần này.
"Chào mừng các vị khách quý đã đến đây! Các vị đều là tinh anh của quốc gia hoặc là những người nổi bật trong các lĩnh vực liên quan, trước khi đến đây hẳn là các vị cũng đã biết được chủ đề lần này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận