Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 437

Đội trưởng Hình xua tay: "Tiểu Tạ, cậu đi xem đi."
Người phía sau quay người định rời đi, nhưng đã bị tôi ngăn lại, đội trưởng Hình đang định nổi giận khiển trách thì tôi đã lập tức lên tiếng: "Tôi không tin người bên ngoài! Đội trưởng Hình, trong số những người đó có người muốn hãm hại tôi. Nếu vạn nhất bị bọn họ thấy ông cử người ra ngoài kiểm tra, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ biết tiến triển của sự việc.”
"Hiềm nghi của cậu vẫn chưa hoàn toàn bị loại trừ đâu.” Đội trưởng Hình lạnh lùng nói.
Tôi mỉm cười nói đã hiểu, chỉ thấy đội trưởng Hình vẫy tay gọi cấp dưới lại rồi hỏi tôi có ý tưởng gì.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật điểm đột phá của vụ án này đã nằm ở trên người của ông ấy, nếu như ông ấy chịu tin tưởng tôi thì ít nhất tôi còn có khả năng tự bào chữa, cho nên tôi vội vàng nói: “Ưu tiên hàng đầu của ông là phải bắt lấy tôi trước."
"Hả?” Phản ứng đầu tiên của đội trưởng Hình là không hiểu, sau đó nhướng mày rồi chợt hiểu rõ, mỉm cười nói: "Được, tốt nhất là cậu nên thành công, nếu không cậu sẽ không thể thoát khỏi tội giết người."
"Đương nhiên, tôi sẽ không dùng mạng của mình để nói đùa.” Tôi nhún vai rồi hỏi: "Tại sao ông lại chịu tin tưởng tôi?"
Lúc tôi vừa mới đưa ra lời đề nghị nói chuyện riêng, thực ra thì tôi cảm thấy rất lo lắng, dù sao ông ấy cũng là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cho nên không cần thiết phải nghe lời của một tên có hiềm nghi phạm tội như tôi.
Đội trưởng Hình nhìn về phía tôi, mãi một lúc sau mới nói: “Tôi vẫn chưa già đến thế.”
“Hả?” Tôi ngẩn người, sau đó mới chợt nhận ra là ông ấy đang nói mắt của mình không bị mờ…
Thật không ngờ ông ấy vẫn còn nhớ ở trong lòng những lời mà tôi vừa mỉa mai Lưu Hàn Thu, khiến tôi lập tức cảm thấy có chút xấu hổ.
Ông ấy mỉm cười, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi rồi lộ ra dáng vẻ hung thần ác sát mà nói với hai người bên cạnh: "Mang đi!"
Hai vị cảnh sát này lộ ra vẻ mặt vô cảm mà còng tay tôi lại, sau đó một người đẩy tôi ra ngoài, người còn lại chịu trách nhiệm bảo vệ căn phòng nhỏ, nói là muốn để người đến nhận xác.
"Trường An!" Tôi vừa bị đẩy ra ngoài liền nghe thấy tiếng hét của lão Yên, sau đó chỉ thấy hai mắt của ông ấy đỏ hoe đang bị cảnh sát vũ trang chặn lại ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy sự lo lắng cho tôi.
Vành mắt của tôi cũng nóng lên nhưng lại không hề nói ra bất cứ lời nào, mà chỉ cúi đầu đi theo người của đội trưởng Hình ra ngoài, lão Yên vẫn luôn có ý đồ muốn đến gần tôi nhưng lại không thể làm gì được, cho nên chỉ có thể lo lắng hô to một tiếng: “Trường An, cậu nhất định sẽ không sao."
“Lão Yên, tôi khuyên ông nên tỉnh táo lại đi, người bị cảnh sát mang đi còn có thể không có việc gì sao? Haha, lần này 701 của các người đã xấu mặt rồi, người nối nghiệp đời tiếp theo vậy mà lại là kẻ giết người." Thanh âm bỏ đá xuống giếng của Lưu Hàn Thu lại truyền đến, nhưng sự hả ha cười trên nỗi đau của người khác không giấu được đó lại khiến tôi khẽ giật mình.
Người nối nghiệp đời tiếp theo?
Lúc còn ở trong mộ của nước Tăng, mọi người đã từng nói đùa về chuyện đó, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng đó chỉ là vì lão Yên đối xử tốt với tôi, chứ không ngờ ông ấy lại thực sự có ý muốn đào tạo tôi trở thành người nối nghiệp đời tiếp theo của ông ấy?
Tôi có tài đức gì?
Tôi nhìn về phía lão Yên, nhưng lão Yên không có phản bác, điều này đã làm cho tôi nhận ra lời Lưu Hàn Thu nói là sự thật, nhưng sao ông ta biết được?
Mắt thấy tôi sắp bị đưa lên xe cảnh sát, lão Yên ra hiệu cho tôi, khiến cho hai mắt của tôi chợt đỏ hoe, ông ấy đang định dùng quan hệ để cứu tôi ra sao?
Nhưng tôi lại lắc đầu với ông ấy, ra hiệu cho ông ấy không cần phải làm vậy..
Sau đó tôi cũng không còn gì để nói với ông ấy nữa vì tôi đã bị ấn vào trong xe, nhưng để tỏ ra bình thường, người của đội trưởng Hình còn không hề có chút khách sáo nào với tôi.
Sau khi đến đồn cảnh sát, bọn họ cũng không nói hai lời liền nhốt tôi vào trại giam, sau đó tìm người trông chừng ở bên ngoài rồi không quan tâm tới tôi nữa.
Tôi đợi ở trong trại giam và lý giải mọi chuyện từ đầu đến cuối, nhưng chỉ cảm thấy kỳ lạ, cho dù Lưu Hàn Thu có xem mạng người như cỏ rác thì liệu người chết có sẵn lòng vì ông ta mà mất mạng không?
Tôi chỉ nhìn ra được là người này không phải bị ép buộc, bởi vì lúc người này giơ búa gõ chuông lên để đánh vào chuông nhạc, bộ dáng đó như thể muốn phá hỏng đại hội nghe thử vậy.
Đúng rồi, đại hội nghe thử, sao tôi có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ?
Chỉ cần đội trưởng Hình xác nhận người chết không phải là thành viên của dàn nhạc, làm như vậy chí ít cũng có thể chứng minh được người này có ý đồ bất chính, nếu thực sự không tra ra được hung thủ, tình thế đối với tôi mà nói cũng sẽ không quá tệ.
"Tôi muốn gặp đội trưởng Hình." Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, tôi lập tức hét với bên ngoài, nhưng người trông coi chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng rồi không còn phản ứng nữa, khiến lòng tôi trùng xuống, hình như trước khi đội trưởng Hình rời đi cũng không nói rõ với bọn họ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận