Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 310

Mà bốn người chúng tôi cũng vây quanh đống đồ ăn nhẹ trên bàn và bắt đầu đi vào chủ đề nặng nề!
"Trường An, cậu còn nhớ trước đây tôi đã kể cho cậu nghe về thầy của tôi không?” Lão Yên nhấp một ngụm trà nóng rồi chậm rãi nói.
Chỉ là ngay khi ông ấy mở miệng nói câu này đã khiến tôi sửng sốt, bởi vì kể từ khi ông ấy nhắc đến thầy của mình với tôi, tôi vẫn luôn ghi nhớ ở trong đầu. Dù biết nếu để tâm thì cũng không có tác dụng gì, nhưng bản thân tôi lại vĩnh viễn không thể quên được, cho nên việc ông ấy nhắc đến thầy của mình lúc này, tự nhiên không phải là để cho vui.
“Chẳng lẽ vật này là của thầy ông?” Tôi hỏi với vẻ hoài nghi.
Lão Yên gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, nó là của bà ấy. Đây thực ra là một viên đá may mắn, tuy nó hơi to nhưng bà ấy vẫn luôn mang theo bên mình. Ít nhất là trong khoảng thời gian tôi đi theo bà ấy, tôi chưa từng thấy nó rời khỏi người bà ấy, mãi cho đến khi bà ấy mất tích thì viên đá may mắn này cũng biến mất theo."
Tôi chợt hiểu tại sao lão Yên lại kích động đến như vậy. Viên đá may mắn đã mất tích hơn mười năm lại xuất hiện, có phải nó đại biểu cho việc bà ấy cũng xuất hiện rồi không?
Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu vì sao Cố Thuận Chương không nói cho lão Yên biết, bởi vì viên đá may mắn này cũng có thể là do một người dân địa phương nào đó đào ra khỏi lòng đất, cho nên cũng không thể nói rõ điều gì.
Lão Yên cười: “Mấy người cũng đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, mặc dù tôi có kích động thật nhưng cũng không đến nỗi mất đi lý trí.”
Nói xong, ông ấy lại nhìn về phía Cố Thuận Chương, sau đó hỏi ông ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cố Thuận Chương nhìn đám người chúng tôi một cái, cũng biết lão Yên không có ý muốn giấu chúng tôi, nên nói thẳng: “Có lẽ mọi người cũng đều đã biết về bộ chuông nhỏ mà tôi khai quật được từ hố chôn và chuyện xảy ra tiếp theo rồi phải không?”
Chúng tôi gật nhẹ đầu, nhưng ông ấy lại cười khổ: "Tôi còn muốn giấu 701 các cậu, đúng là không biết tự lượng sức mình."
Không có ai trong số chúng tôi mở miệng nói chuyện, bởi vì nhìn dáng vẻ này của ông ấy rõ ràng là đang lâm vào hồi ức, sau đó ông ấy kể cho chúng tôi nghe một câu chuyện mà ngay cả Ninh Viễn cũng không biết!
Ngày đó, lúc ông ấy đào ra một bộ chuông nhỏ từ trong hố chôn, lấy ánh mắt của ông ấy thì vừa nhìn thoáng qua cũng biết, cho dù chiếc chuông nhạc này không phải của Tăng Hầu Ất thì giữa bọn họ cũng có một mối quan hệ sâu xa!
Cho nên ông ấy đã rất kích động, liền dựng một bục nhỏ ngay tại chỗ, sau đó tự mình thử nghe âm thanh, lúc đó ngay khi âm thanh của chiếc chuông nhỏ vang lên thì ông ấy cũng nghe thấy bên phía chủ mộ truyền tới một trận tiếng chuông nặng nề.
Nhưng ông ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy hưng phấn, bởi vì điều đó cho thấy bên trong chủ mộ rất có thể còn có một bộ chuông khác, mà loại chuông có thể được đặt vào trong chủ mộ thì không cần nói cũng biết.
Thế là ông ấy đã đi tới phía trên khu chủ mộ muốn nghe rõ ràng hơn, nhưng đúng lúc này ông ấy lại đột nhiên nhìn thấy một thứ.
"Chẳng lẽ là bùa hộ mệnh của thầy tôi?” Lão Yên nói, đồng thời chạm tay vào viên đá kia.
Cố Thuận Chương lắc đầu: "Ông già rồi nên lẩm cẩm à? Nếu là bùa hộ mệnh thì tôi đã nhặt ngay tại chỗ, sao có thể để nó rơi vào tay của những người khác chứ?”
Nói tới đây, ông ấy đã lấy từ trong ngực ra một thứ vừa dài vừa nhỏ, lão Yên vừa nhìn thấy đã đoạt mất, Cố Thuận Chương bất đắc dĩ nói: "Ông còn nói mình không kích động?”
“Đây, đây chính là ngân châm mà bà ấy thường dùng!” Lão Yên liếc mắt một cái đã nhận ra: "Chiêu ngân châm nhập huyệt xuất thần nhập hóa của bà ấy là tuyệt học của phái Bàn Sơn, cho dù là tôi cũng không thể học được. Kể từ khi bà ấy mất tích thì thứ này cũng bị thất truyền, sao nó lại xuất hiện ở khu vực gần mộ của nước Tăng được?"
Cố Thuận Chương nói ông ấy cũng không rõ rằng lắm, chỉ là sau khi ông ấy nhìn thấy cây ngân châm này, ông ấy đã kết luận thầy của lão Yên đã từng tới đây, hoặc là đã chết tại nơi này, nên ông ấy mới nghĩ đến việc tìm tới chợ đen và hỏi đám thổ phu tử gần đó có tìm thấy những vật khác hay không.
- Giải thích, Thổ phu tử. Ban đầu từ này dùng để chỉ những người kiếm sống bằng nghề bán bùn vàng ở Trường Sa, nhưng sau này nó được dùng để chỉ những kẻ trộm mộ, đào mộ. Hết giải thích.
“Ông cũng biết, nếu đồ của bà ấy để lại càng nhiều, vậy thì khả năng bà ấy bỏ mạng càng lớn! Cho nên tôi chỉ nghĩ đến việc nếu không có thì thời gian ước định của mình với những người đó sẽ dài hơn một chút, tức là tối nay tôi sẽ đến lấy đồ.”
Cố Thuận Chương cười khổ: “Ai biết sau đó lại xảy ra chuyện, tôi biết nếu bản thân ở lại núi Diệp Gia thì sẽ tương đương với việc gần như không có cơ hội tự do ra vào.
Dù sao tôi đã gây ra chuyện như vậy, mà thân là đội trưởng thì đương nhiên phải gánh vác trách nhiệm rất lớn, rất có thể sẽ bị cảnh sát vũ trang giam giữ, cho nên tôi mới không còn cách nào khác ngoài việc giả điên giả dại, để cùng bọn họ tiến vào bệnh viện tâm thần.”
“Chẳng lẽ ông không biết bệnh viện tâm thần vào dễ khó ra hay sao?” Lão Yên mở to hai mắt nhìn: "Theo mối giao tình giữa chúng tôi với trung đội trưởng Tiêu, nếu ông cầu tình với anh ta thì việc thả ông ra ngoài một đêm cũng không có vấn đề gì mà?”
Cố Thuận Chương nói bản thân không dám đánh cược, ít nhất chỉ cần ông ấy nói ông ấy đã khỏi bệnh thì những người trong bệnh viện tâm thần sẽ để ông ấy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận