Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 516

“Làm sao bây giờ?” Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, căn bản tôi không cảm thấy chúng tôi chạy sai hướng. Dấu vết do gấu đen gây ra quá rõ ràng, chỉ cần không bị mù thì sẽ không thể nào chạy nhầm hướng được, cho nên, rốt cuộc vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy?
Cô Thu khẽ lắc đầu: “Tôi không biết, Trường An, trước tiên chúng ta hãy xem xét tình hình xung quanh đã.”
Lời cô ấy nói cũng chính là điều duy nhất chúng tôi có thể làm, tuy nhiên tôi không thể bình tĩnh được, chưa biết sinh tử của Côn Bố ra sao, làm sao tôi có tâm trí để điều tra xem chuyện gì đang xảy ra được chứ?
“Trường An!” Ngay lúc tôi đang lo lắng như kiến ​​bò trên chảo nóng, cô Thu bỗng nhiên gọi tôi: “Cậu cứ như vậy thì không cứu được Côn Bố đâu, cho dù con gấu kia có lợi hại như thế nào cũng chỉ là một con thú hoang mà thôi, nó không biết cách lừa người khác đâu, cho nên, đang có người ám hại chúng ta.”
“Lưu Hàn Thu!” Tôi nghiến răng nghiến lợi nói ra cái tên này, ngoại trừ ông ta ra, tôi không còn nghĩ ra được ai có thể làm hại được chúng tôi nữa, huống chi còn có biểu hiện trước đó của tên Đồ Tể kia.
Lão Yên đã bảo Nha tử bảo vệ đám người của 303 nhanh chóng rời đi trong khoảng thời gian ngắn nhất, chỉ vì ông ấy không muốn đem thù oán cá nhân vào nhiệm vụ chung với 303, thế nhưng người ta lại chẳng nghĩ như vậy, bọn họ chỉ muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết mà thôi.
Cô Thu lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng, nói: “Chưa chắc được, Trường An, cậu đừng quên lần này còn có một thế lực khác nữa, chúng ta vẫn luôn không nắm được tung tích của bọn họ, nhưng không có nghĩa là bọn họ không tồn tại.”
William!
Đồng tử của tôi đột nhiên co rút lại, tên trộm bảo vật quốc gia đã khiến cả 701 phải hổ thẹn. Nếu là bọn họ thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nói nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ của đám người Anh kia hẳn là tìm kiếm phù đồ chín tầng, đâu cần thiết phải gây rắc rối cho chúng tôi để rút dây động rừng.
“Được rồi, chúng ta cứ quan sát tình huống trước đi.” Sắc mặt của cô Thu không được tốt lắm.
Tôi chợt hiểu ra, cô Thu thà tin đây là chuyện do đám người Anh làm ra, chứ không muốn tin là người của 303 làm, bởi vì cho dù hai cơ quan luôn có vết rạn lớn, nhưng hành vi như vậy vẫn sẽ khiến chúng tôi phải thất vọng và buồn lòng!
Tôi ngậm miệng không nói gì nữa, sau khi quan sát tình hình xung quanh, lông mày tôi lại càng nhíu chặt hơn.
Bởi vì bây giờ không những không còn tiếng của con gấu kia, mà ngay cả tiếng gió và tiếng tuyết dường như cũng đã dừng lại… Khu rừng ngày càng yên tĩnh này khiến tôi càng cảm thấy bất an.
Thời gian cứ trôi qua từng phút từng giây, hơi thở của tôi càng lúc càng dồn dập, phải rất lâu sau tôi mới bình tĩnh lại một chút, nhẹ nhàng nói: “Chị Thu, đây là khốn thần trận.”
“Trận gì cơ?” Có thể là tiếng nói chuyện của tôi quá trầm, nên cô Thu phải hỏi lại một câu, nhưng tôi lại nghẹn giọng không nói được gì.
Bởi vì trận pháp này kỳ lạ đến mức khó tin, cho nên căn bản tôi không dám tưởng tượng rằng chúng tôi sẽ gặp phải loại trận pháp này.
Tuy nhiên cô Thu vẫn hỏi tôi, tôi cũng chỉ đành căng da đầu mà trả lời thêm một lần nữa: “Khốn thần trận, thứ chúng ta gặp phải chính là khốn thần trận!”
Tôi gần như là hét lên, khiến cô Thu phải sững sờ, cũng không biết bởi vì chúng tôi đã gặp phải trận pháp này, hay bởi vì giọng điệu của tôi, mà cô ấy lại bày ra dáng vẻ như bị tôi làm tổn thương.
“Trường An, cậu có chắc không?” Cô Thu ấp úng hỏi lại, toàn bộ thần thái trên mặt cô ấy đã biến mất.
Tôi cười khổ mà gật đầu: “Ông ấy đã cố ý dạy tôi, chính là vì lỡ sau này tôi có gặp phải nguy hiểm, có thể mượn trận pháp này để trốn thoát một phen. Nhưng tôi còn chưa kịp học xong, kết quả đã bị nhốt trong trận pháp này rồi.
“Không thể nào, vì sao ông ấy phải làm như vậy?” Hai mắt cô Thu đã phiếm hồng: “Cậu tới muộn nên căn bản không biết… không biết ông ấy có thể trả bất cứ giá nào vì đồng đội của mình, sao ông ấy có thể làm hại chúng ta được chứ?”
Tôi chỉ có thể cười khổ mà lắc đầu, bởi vì tôi không biết tại sao ông ấy lại làm vậy.
Lão Yên, rốt cuộc ông đang muốn làm cái gì?
Không sai, khốn thần trận này đúng là tác phẩm của lão Yên, khi dạy tôi ông ấy còn khoe khoang, nói đây là trận pháp do mình cải tiến, ngoại trừ ông ấy thì không ai biết nên mới dạy cho tôi.
Trận pháp này thần kỳ đến mức những người bị mắc kẹt trong đó giống như gặp phải quỷ đánh tường, chỉ có thể đi lòng vòng một chỗ mà không ra ngoài được, nhưng lại không tìm được bất cứ dấu vết nào của trận pháp.
Nếu lão Yên không dạy cho tôi, chưa chắc tôi đã nhận ra được, mà đây cũng là nguyên nhân khiến cô Thu không thể tin được.
“Vì sao ông ấy lại làm như vậy?” Cô Thu dựa vào một thân cây, hít một hơi dài, trên mặt cô ấy tràn ngập sự bối rối trước nay chưa từng có.
Tôi lắc đầu: “Chị Thu, kỳ thật, kỳ thật tôi đã cảm thấy lão Yên kỳ lạ ngay từ lúc chúng ta mới xuất phát rồi.”
“Sao cậu lại nói như thế?” Trong mắt cô Thu đã chẳng còn chút cảm xúc nào, cô ấy nhìn về phía tôi, dường như nếu tôi dám nói ra bất cứ lời gì bất lợi với lão Yên, cô ấy sẽ xông lên đánh tôi một trận, nhưng cho dù là như vậy tôi cũng không thể không nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận